Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nợ Chồng

Nợ Chồng

Tác giả: Chu Khinh

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134714

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/714 lượt.

vặn trong nháy mắt đó, anh lại nghĩ, có thể cô sẽkhông như thế, sẽ là…. . Hay là cô vốn định thế khi đồng ý lấy anh, chắc hẳn không nằm ngoài suy nghĩ của anh.
“Em không cần phải trả lời. “
“Bởi vì em thích anh. “
Lời của bọn họ đồng thời vang lên, anh trầm thấp, cô thanh thúy, đi thẳng vào lòng nhau.
Anh ngơ ngẩn, nhìn cô, cô nói, cô thích anh, Thạch Quân Nghị dùng lý trí của mình, cùng logic tỉnh táo, phân tích một hồi, cho ra kết luận, anh nghe lầm rồi.
“Em nói cái gì? “
“Em thích anh. ” Cô đối mặt với anh, đôi tay giữ tại phía sau chomình dũng khí, “Bởi vì thích, mới đồng ý gả cho anh. ” Bắt đầu từ thời khắc đồng ý gả cho anh, cô quyết định phải dũng cảm một lần, thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình, không còn yên lặngở một bên như trước, bởi vì cô đã có cơ hội đến gần anh, cho nên cô phải biết quý trọng cơ hội này.
“Chúng ta, chỉ gặp qua một lần. “
“Là anh gặp qua em một lần. ” Mà cô, đã sớm gặp anh vô số lần, từ lần đầu tiên con tim đã nhảy loạn, đến khi vào làm trong công ty anh, lặng lẽ nhìn từ xa, vĩnh viễn cô đều đứng ở tronggóc mà anh không thấy được, yên lặng thích anh.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là thành phần không có gì xuất sắc, họctập không tốt, dáng dấp cũng không xinh đẹp, không có sự nghiệp hùng tâm tráng chí, lá gan cũng nhỏ, nhưng mà cô không cảm thấy như thế có gì không tốt, cô hài lòng với cuộc sống củamình, cảm thấy vui vẻ, tự tại cho dù mọi người cho rằng cô không cầu tiến, bảo cô không có tiền đồ, nhưng cô lại có hài lòngvới những gì bản thân đang có.
Cho đến khi lần đầu tình cờ ở trường người bạn thân, gặp được anh đang diễn thuyết, trong lúc vô tình chứng kiến anh khích lệ một học sinh tự ti, sự ôn hòa cùng khiêm tốn, khiến cô vừa gặpđã yêu.
“Mỗi người đều có điểm khác biệt của riêng mình, coi như một chiếc lá cây, cũng có thể hưởng thụ sự hạnh phúc của chínhmình, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ cần cảm thấy thỏa mãn, vậy thì đủ rồi, tiêu chí của sự thành công từtrước tới nay không chỉ có một. “
Thì ra có người hiểu được cô cho dù người đó chẳng biết cô là ai, nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc, cũng bắt đầu từ ngày đó, côvẫn luôn dõi theo anh. Ban đầu, cô cũng không rõ cảm giác của mình với anh là gì, chẳng qua là cảm thấy anh có thể hiểu được cô, mãi cho đến ngày đọc được trên báo viết về chuyện tình của anh, biết anh có một người bạn gái lâu năm, bọn họ yêu nhau đã tám năm, tim cô thấy đau đớn và cô nhận ra cô đẫ thầm yêuanh từ rất lâu rồi.
Tình cảm thật là kỳ diệu, lặng lẽ chảy vào trong lòng, yêu chínhlà yêu, cho dù cô biết rõ rằng giữa anh và cô là một khoảng cách xa vời vợi. Cho lên chỉ cần cô, chỉ một mình cô biết mình thích anh là đủ rồi, hưởng thụ phần tình cảm say đắm thuộc vềmình này, cho tới bây giờ cô cũng chưa có một mơ ước xa xôi nào là anh sẽ biết đến cô.
Nhưng thì ra ông trời cũng có sắp xếp.
“Ý của em là, em đã gặp tôi rất nhiều lần? ” Anh khẽ nhíu màyhỏi cô.
“Vâng” mười bảy tuổi năm ấy, ngẫu nhiên thấy được, cho tới bây giờ đã năm năm rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.
“Khi nào thế? “
“Ai nha, không phải nói đến giờ rồi sao, anh không muốn kếthôn với em à? ” Cô tiến lên khoác cánh tay anh, “Chúng ta ước định nhé, mỗi ngày chỉ được hỏi 1 vấn đề thôi nhé. Hôm nay ưuđãi cho anh, hỏi hai, bắt đầu từ ngày mai, anh hỏi em một vấnđề, em cũng hỏi anh một vấn đề có được không? “
Cô rốt cuộc có cuộc sống như thế nào? Anh chỉ biết im lặng.
Cô gái có tính cách như thế, cho tới giờ anh chưa bao giờ gặp, nhưng cô, lại làm cho anh vui vẻ, một loại vui vẻ nhẹ nhàng ởchung một chỗ với cô thật dễ chịu.
“Mỗi ngày hỏi một thôi ư, ừ cũng được? “
“Đúng. ” Thổ lộ cũng cần dũng khí, hôm nay dũng khí dùng hết cả rồi.
“Rất tốt. ” Anh khẽ cười với cô, mang cô đi về phía trước, coi như là bị kích thích mà chọn cô, nhưng thật ra cũng không hẳn bị kích thích mà chọn cô, không phải sao?
Cô sẽ mang lại cho anh niềm vui đáng kinh ngạc, anh tin tưởngvậy.
Vốn cho là kết hôn là đại sự của cả đời người, muốn hoàn thànhnó nhất định phải lao tâm khổ tứ, mệt mỏi mà chết, nhưng từlúc ký tên đến diễn ra hôn lễ chỉ ngắn ngủi trong mười lăm phút cô đã trở thành Thạch phu nhân, mơ mơ hồ hồ thành một người phụ nữ đã kết hôn.
Sau khi bị đeo lên một chiếc nhẫn kim cương lớn đến mức có thểhù chết người, mãi cho đến lúc Mỹ Vi ra khỏi giáo đường, vẫn còn cảm thấy lâng lâng, có một loại cảm giác không chân thực, nhưng ngón tay trĩu xuống vì nặng kia, rồi lúc cha xứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, khoảnh khắc anh chạm vào môi cô làminh chứng cô đã kết hôn với anh, cùng Thạch Quân Nghị, cùng người đàn ông cô thầm thương trộm nhớ ròng rã mấy năm trời.
Anh hôn cô, anh thật sự đã hôn cô! Trời ạ, ai làm ơn gọi cô tỉnh giấc dậy đi, giấc mơ này cũng quá chân thực rồi, cũng quá tốt đẹp rồi?
“Em muốn đi tuần trăng mật ở đâu? ” Chồng của cô. . . . . . thanhâm của Thạch Quân Nghị kéo cô trở về thực tế.
Nghe rõ lời của anh, cô vui mừng nhìn anh, “Em có thể chọn ư? “Cô cho rằng anh cũng không thiết tha đi tuần trăng mậ


Old school Easter eggs.