
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134727
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/727 lượt.
tiên Thạch Quân Nghị phát hiện mình cũng có thời điểm đứng ngồi không yên, mặc dù biết rõ như vậy là không lễ phép, không thích hợp với những gì anh được nuôi dạy, nhưng anh vẫn không ngừng giơ tay xem giờ, thời gian trôi qua càng nhanh, anh càng phát hiện mình càng nóng ruột nóng gan, đây là lần đầu tiên, anh được trải qua cảm giác xa lạ đó.
Anh hít khí trời cũng được ba mươi năm, chưa từng có cảm nhậnđau khổ cùng hành hạ như vậy, cho dù có quyết định nặng nề bao nhiêu, tiền bạc lưu chuyển khổng lồ tới cỡ nào, anh luôn tỉnh táo, bình tĩnh, dứt khoát xử lý nhanh gọn, nhưng bây giờ, anh lạicó thể cảm thấy mỗi giây trôi qua chậm tới mức khiến anh khó chịu.
Anh mỗi lần nhìn đồng hồ đeo tay, ba La lại càng cười rực rỡhơn.
Khi anh rốt cuộc cảm giác mình cũng không ngồi được nữa thì cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Thạch Quân Nghị mới buông lỏng. Một giây kế tiếp, một bóng người xông vào phòng khách, Mỹ Vi đầu đầy mồ hôi chạy vào, ly trà trước mặt Quân Nghị uống một hơi cạn sạch, sau đó đem cái chén không đưa cho anh, anh rất nhuần nhuyễn rót đầy nước cho cô, cô tiếp tục nuốt ực, đã đời, mới tiếp tục thở.
Ba La đứng dậy hướng anh gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài.
Thạch Quân Nghị lau khô mồ hôi đầy trán cho cô, nhìn cô đỏbừng cả khuôn mặt, không khỏi đau lòng nói xin lỗi với cô: “Thậtxin lỗi. ” Anh không làm được như đã hứa với cô, không có bảo vệ cô.
Cô tiện tay giơ giơ, ngồi xuống.
“Ba đi nơi nào? ” Anh hỏi.
“Đi tìm mẹ. “
“Tìm? ” Tới đây thì não bộ của anh không sao phân tích được câu trả lời của cô?
“Bởi vì mẹ lạc đường, nhất định phải ba đi tìm mới tìm được mẹ về. “
“Lạc đường? ” Anh lại càng không hiểu.
“Ha ha, bởi vì mẹ em là một siêu cấp dân mù đường, chỉ cần rời nhà mười dặm, mẹ cũng không biết đường, cho nên dù là ở chỗnày mấy chục năm, mẹ vẫn sẽ bị lạc đường. “
Anh đã hiểu, thì ra là lần lạc đường ban đầu ở Maldives, thực ra là do gia truyền được.
“Em nói là, mẹ đuổi theo đánh em, sau đó lạc đường đúng không? “
“Thật thông minh. ” La Mỹ Vi than thở vỗ vỗ tay, “Ba em đã thành thói quen rồi, từ nhỏ đến lớn, mẹ mỗi ngày đều đuổi theo đánh em với em trai em, chúng em sẽ cố ý chạy thật xa, sau đó, ba em sẽ đi tìm mẹ em trở lại.”
Cho nên trước đó ba La mới nói với anh không cần lo lắng, thì ra là đã thành thói quen, mà vợ anh bị mệt như vậy, cũng chỉ vì chạy quá nhiều đường.
Thạch Quân Nghị sâu sắc cảm thấy, thì ra là Mỹ Vi mơ mơ hồ hồ, là di truyền. . . . . .
★★
Đến nhà họ La gặp cha mẹ thật sự dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Không có như những gì Mỹ Vi hình dung mẹ cô như một hungthần ác sát, cũng không có thấy gậy gộc đâu cả. Nên cảm ơn Thạch Quân Nghị nghiêm chỉnh chững chạc, mị lực mười phần, hay là nên cảm ơn mẹ La nhìn thấy nam chủ lập tức thái độ quay ngoắt 180 độ, mặc dù còn là níu lấy lỗ tai Mỹ Vi mắng côdám len lén kết hôn, nhưng lời kết thúc lại là, “Làm rất tốt, đàn ông tốt như vậy, xuống tay chính là muốn nhanh gọn, hung ác, chuẩn xác! Cô ngốc này đời này cũng đã làm được chuyện khiến mẹ già của cô vui vẻ. “
1600 vạn tiền mặt, hai chiếc xe giá trị hơn trăm vạn, cộng thêm một cái biệt thự mẹ La thấy trong TV mơ ước đã lâu, là quà Quân Nghị biếu nhà họ La.
Mặc dù vẫn chưa gặp em trai đang học đại học La Tuấn Uy, nhưng mẹ La vô cùng hào phóng xua tay, “Trẻ con trẻ mỏ, không gặp cũng không sao.”
Một bên vui vẻ đếm tiền, một bên sảng khoái hai tay dâng Mỹ Vi, thuận tiện đạp thêm một cước. “Không có việc gì thì không cần về, chăm sóc thật tốt Quân Nghị là được.”
Sau đó lôi kéo con gái giáo huấn: “Mẹ xem Quân Nghị đối với cô rất tốt, nhân phẩm không tồi, tính khí lại tốt, ông xã như vậy, số cô đúng là đạp phân chó mới vớ được, thật sự mẹ không phải vì tiền với biệt thự mới bằng lòng bỏ qua cho cô dễ dàng đâu nhá.”
Đem cái chìa khóa biệt thự cẩn thận nhét vào túi, cười đến khóe miệng không thể khép, “Chủ yếu là Quân Nghị rất tốt, mẹ cảm thấy giao cô cho nó, mẹ yên tâm, cô phải biết đường mà quý trọng đó.”
. Những lời này làm Mỹ Vi khóc, cô cũng biết mẹ mình dù hung hãn, nhưng là người mẹ tốt vô cùng thương con.
“Dĩ nhiên Quân Nghị hào phóng như vậy thật là tốt, biệt thự thư giãn, còn có 1600 vạn, mẹ muốn đi mua túi xách mười mấy vạn trong quảng cáo kia, đi chợ giơ nó lên, khiến cho quần chúng đỏ mắt chết đi.”
Mỹ Vi rơi lệ. . . . . .
Bởi vì Thạch Quân Nghị gần đây thật sự bận rộn, thời gian không đủ, cho nên cha mẹ La rất dứt khoát bằng lòng chờ anh có thời gian sẽ ở miền Nam mở tiệc rượu, mời họ hàng thân thích. Dù sao đã có giấy đăng ký kết hôn, bọn họ không lo lắng con rể siêu cấp chất lượng cao sẽ chạy trốn mất, vì vậy ở mẹ La không thôi phất tay cùng ba La hiền lành khuôn mặt tươi cười, bọn họ lái xe trở lại Đài Bắc.
Sau đó, mỗi ngày bình yên trôi qua.
Thạch Quân Nghị vẫn như cũ rất bận, cô vẫn vui vẻ thoải mái sống cuộc sống của chính mình, cùng đồng nghiệp tám chuyện, bị chủ nhiệm mắng, xem chút ít sách dạy nấu ăn, tuy rằng cô vẫn chưa có tiến bộ trong nấu nướng, nhưng