
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341057
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1057 lượt.
i, đôi mắt to chớp chớp, ngay lập tức tụt xuống khỏi ghế.
Cố Yên theo dõi sự việc từ đầu đến cuối, thì thầm hỏi Lương Phi Phàm: “Đã đến lúc phải giáo dục cả ba đứa trẻ này chưa?”
Lương Phi Phàm cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Cái mà người đàn ông dựa vào chính là sức mạnh, cơ hội còn nhiều. Còn Ngôi sao nhỏ… làm thế nào để dạy nó những điều cơ bản vẫn còn ngượng lắm.”
Cố Yên thấy bối rối, cô thò tay xuống dưới bàn để ngăn anh lại, nhưng bị bàn tay to lớn của anh túm lấy, siết từ từ.
Lương Việt bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, bê nước chạy đến, không chú ý nên vồ đến phía trước, làm ướt hết lưng Cố Yên.
Lương Phi Phàm cười và ôm lấy bà xã đang tức giận, truyền đạt mệnh lệnh cho các con: “Cha đi an ủi mẹ các con. Các con cứ ngoan ngoãn ăn cơm. Lương Việt, Cố Dương, các con trông em cẩn thận nhé!"
Bị Lương Phi Phàm nửa ôm, nửa bế đi vào phòng tắm bên trong, Cố Yên vẫn còn lẩm bẩm. Lương Phi Phàm giúp cô cởi chiếc áo khoác bị ướt, ôm cô vào lòng, khẽ hôn. Chỉ một lát, Cố Yên đã mềm nhũn ra, ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa trên ngực anh.
“Các con đang ở ngoài…” Khi bị anh đè trên bệ rửa mặt, Cố Yên cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại thì thầm nhắc anh.
Lương Phi Phàm thở nhẹ, rướn người ôm chặt cô, cười nhỏ bên tai cô: “Nên em đừng có nói to như buổi sáng nhé!”
Khi Dung Nham vào, phòng làm việc bên ngoài không có người. anh gọi lớn, cửa phòng nghỉ mở ra, có một bóng người nhỏ xông ra ngoài.
“Chú hai!” Bé gái mặc chiếc váy công chúa màu hồng lẫm chẫm chạy đến, ôm lấy chân Dung Nham, cười ngọt ngào.
Dung Nham nhìn khuôn mặt búng ra sữa của cô bé, khẽ cười: “Ngôi sao nhỏ! Lại đây, chú hai bế nào!”
“Chú hai ơi, Ngôi sao nhỏ muốn cưỡi ngựa!” Lương Tinh nũng nịu đòi hỏi, ngón tay mũm mĩm bịt chặt mũi của Dung Nham. Bình thường Lương Tinh thích nhất ngồi trên cổ mấy chú để chơi trò cưỡi ngựa. Có một hôm, Dung Nham nổi hứng, trộm đưa cô bé đến trại ngựa, ôm cô bé trong lòng, cưỡi trên lưng ngựa và lướt nhẹ. Từ đó về sau, Lương Tinh cứ nhìn thấy chú hai là đòi đi đến trại ngựa.
“Hôm nay ngựa ốm hết rồi, phải truyền nước trong bệnh viện. Ngôi sao nhỏ của các chú cũng đã từng bị ốm, rất khó chịu đúng không? Hôm nay cho chúng nghỉ, được không nào?”
Dung Nham nhẹ nhàng nói dối và thơm cô bé một cái. “Ngôi sao nhỏ cũng thơm chú hai một cái!” Lương Tinh ngoan ngoãn gật đầu, thơm chú một cái. Dung Nham vui đến mức mặt mày rạng rỡ, tung Ngôi sao nhỏ lên trên rồi lại đỡ vào lòng, đùa vui đến nỗi cô bé cứ cười suốt.
“Chú hai, chú tránh ra mau!” Một bóng đen lướt qua, Dung Nham thầm kêu: “Hỏng rồi”, muốn lùi lại sau nhưng Ngôi sao nhỏ vẫn còn ở trên cao, anh không dám làm cho cô bé xảy ra chuyện nên đành giương mắt đứng đó, một trận gió thổi qua, chân của Dung Nham đau như xuyên thấu đến tận tim.
Lương Việt cũng chẳng sung sướng hơn. Chiếc giày trượt patin của cậu bé được chú sáu mang về từ tận nước Anh. Cố Dương đọc sách hướng dẫn sử dụng, vặn thêm cho vài con ốc, tốc độ bỗng tăng lên. Cậu bé vẫn chưa điều khiển được thành thạo nên sau khi đè lên chân chú hai thì cậu bé cũng bị ngã.
Dung Nham bị đau, khuôn mặt méo xệch khiến Lương Tinh sợ hãi. Cô bé khóc oà lên. Dung Nham bế cô bé lúc đó đang luống cuống ngã xuống sofa, tức giận vì bị đau.
“Chú hai! Chú hai!” Lương Việt mãi mới bò dậy được, trượt đến cạnh sofa, cười hỉ hả đẩy đẩy Dung Nham. Dung Nham mệt mỏi xua xua tay.
“Cháu biết là chú không chết được. Chú bỏ em cháu xuống đi! Nó khóc rồi.” Lương Việt kéo tay chú, không cẩn thận lại ngã nhào xuống, chiếc giày patin sáng loáng lại một lần nữa đạp mạnh lên chân Dung Nham.
Lương Phi Phàm sau khi xong việc, bế Cố Yên mặt mày đỏ bừng từ trong phòng nghỉ đi ra, Lương Việt ở trong phòng đang bay qua, bay lại luyện kỹ thuật. Cố Dương thì dạy Lương Tinh phát âm tiếng Anh. Dung Nham không nhúc nhích, nửa nằm nửa ngồi trên sofa, sợ hãi đến mức có chết cũng không nhắm được mắt.
“Ba đứa các con, đứa nào lại làm cho chú hai bị sao thế?” Lương Phi Phàm đi đến bên bàn làm việc, ngồi xuống, từ tốn hỏi. Cố Yên mím môi cười trộm rồi đi đến xem các con đang ê a đọc sách.
Lương Việt đâm về phía trước, khi gần đến tường thì giơ nhanh tay ra, vặn người ngã nhào thật đẹp, không hề để tâm đến câu hỏi của cha. Cố Dương ngước mắt, tính toán rất nhanh rồi nói: “Lương Việt tiếp cận chú hai với tốc độ không phẩy năm mươi sáu mét trên giây, sau khi va chạm hoàn toàn không đàn hồi với chân của chú hai, do lực ngang lớn hơn lực cản, Lương Việt có được lực trượt trên chân của chú hai. Trọng lực của Lương Việt gần tương đương với tác động vuông góc với chân của chú hai, diện tích mặt phẳng của chân chú hai khoảng…”
“Lương Việt!” Lương Phi Phàm cắt ngang câu diễn thuyết của thiên tài vật lý Cố Dương, gọi cậu con cả đang nghiên cứu ván trượt lại. Lương Việt cứ nghĩ sẽ bị cha chỉnh, nên ôm đầu, rụt rè trượt đến.
“Có điều trước đó, chú hai nói dối Ngôi sao nhỏ là ngựa ở trại ngựa đều ốm rồi.” Cố Dương từ tốn nói.
Lương Việt đột ngột hào hứng: “Cha ơi! Mẹ nói là chúng con nói dối, lừa gạt người khác là