Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341375

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1375 lượt.

nói: “Tiểu Nhiễm, hay em làm bạn gái anh luôn đi, để bọn họ hết nói.”
Nhâm Nhiễm xị mặt: “Làm ơn đi, không có tính hài hước thì đừng nói đùa, chẳng buồn cười chút nào.”
“Anh nói thiệt đó. Anh chán ngấy chuyện cặp bồ. Từ cấp II đến giờ, cũng chỉ một chiêu bài, nào là ăn cơm dạo phố xem phim, người ta nhõng nhẽo thì anh phải dỗ dành, chán chết đi được. Sau này chúng ta vẫn phải bên nhau kia mà…”
Nhâm Nhiễm hoảng hốt, vội chen ngang: “Khoan!!! Ngưng!!! Anh chơi chán là chuyện của anh, em còn chưa bắt đầu, anh đừng tỏ vẻ dày dạn kinh nghiệm, nhìn thấu chuyện đời hòng bắt cóc em.”
Gia Tuấn nhìn cô thật lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy lúng túng, anh nói chậm rãi: “Tiểu Nhiễm, nếu như bây giờ có bạn nam theo đuổi em, em cứ thử kết bạn rồi yêu nhau cũng chẳng sao! Anh không phản đối, chỉ có một điều em phải ghi nhớ.”
“Chẳng lẽ anh muốn dặn dò em phải giữ gìn tấm thân trong trắng để đợi anh đến cưới em à?”
Gia Tuấn không bật cười trước câu nói đùa của cô, anh nghiêm nghị nói: “Hãy hứa với anh, đừng bao giờ tiếp cận Kỳ Gia Thông.”
Nhâm Nhiễm há hốc mồm vì kinh ngạc, đồng thời mặt cô tự dưng đỏ bừng lên, “Anh nói gì thế, sao lại nhắc đến anh ta? Tối hôm đó anh vừa tra xét vừa giáo huấn, lại còn ép em hứa này hứa nọ, hại em năn nỉ cô quản lý đến khuya mới được thả vào kí túc xá. Em đã nói rồi, em chỉ gặp anh ta có hai lần, ngay cả số điện thoại của anh ta em cũng không có, anh ta coi em như một đứa trẻ ngốc nghếch. Hay anh dạy em cách tiếp cận anh ta nhé, được không nào?”
“Mỗi lần anh nhắc đến hắn, thái độ của em đều rất bất thường.”
“Câu này dùng để nói anh thì hợp lí hơn em, em hoàn toàn không hiểu tại sao anh cứ nhắc đến anh ấy. Anh Tuấn, anh ta không liên quan gì đến cuộc sống của anh, chính anh cũng nói, anh ta chưa bao giờ xuất hiện ở nhà anh, cũng không dòm ngó đến tài sản nhà anh, anh hà tất phải nghĩ ngợi nhiều về anh ta.”
Nét mặt Gia Tuấn thay đổi hẳn, anh im lặng hồi lâu. “Đúng vậy, Tiểu Nhiễm, nhưng anh không thể xem hắn là người xa lạ và không can hệ gì đến cuộc sống của anh. Nhà anh không công khai bàn luận về hắn nhưng mọi người đều biết sự tồn tại của hắn. Thậm chí ông nội anh, chú anh còn âm thầm khen ngợi tài năng của hắn, than phiền anh chỉ biết ăn chơi, đại khái là sau này cũng chẳng làm được cái gì ra hồn.”
Nhâm Nhiễm nắm chặt tay anh: “Anh Tuấn, mặc kệ suy nghĩ của họ, biết kinh doanh biết kiếm tiền không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá người khác.”
“Anh không hứng thú với việc kinh doanh của gia đình, thực ra anh cũng chẳng để tâm lắm hắn có tranh giành tài sản hay không. Tiền bạc là thứ anh sinh ra đã có, chưa bao giờ cảm thấy nó quan trọng. Hắn thẳng thắn hơn anh. Anh nghe chú kể, lúc trước cha mẹ anh tranh cãi rất lâu mới thống nhất, sau khi hắn tốt nghiệp đại học sẽ chia một phần kinh doanh của gia đình cho hắn. Nhưng hắn từ chối thẳng thừng nói lợi nhuận bèo bọt từ gia công xuất khẩu hắn không thèm. Sau này quả nhiên hắn nắm trong tay lượng vốn lớn từ việc kinh doanh trái phiếu riêng lẻ, khiến cha và chú anh đều kinh ngạc.”
Nhâm Nhiễm nghĩ, một người đàn ông xem cha mình là kẻ qua đường, dù chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà đã mua được chiếc xe Mercedes đắt tiền thì việc anh ta không thích ngành kinh doanh truyền thống cũng không khó hiểu. Đó cũng giải thích cho sự lạnh nhạt bình tĩnh vượt xa tuổi hai mươi lăm của anh.
“Em lại nghĩ gì vậy hả?”, Gia Tuấn giật mạnh tóc cô: “Anh nói em nghe, thực ra anh không can thiệp được chuyện của thế hệ trước, cũng không có hứng thú về nó. Anh không có thành kiến về hắn, chỉ hi vọng hắn cũng đừng có dây đến anh. Em tuyệt đối đừng nhìn hắn với ánh mắt chỉ toàn một màu hồng, hắn không thích hợp với em.”
Nhâm Nhiễm né vội tay anh: “Em cũng không thích hợp với anh ta, anh không cần thay cha em bận tâm làm gì.”
“Nhắn đến cha em, chú Nhâm nhờ anh nói với em…”
“Lại nữa rồi, em cảnh cáo anh rồi, đừng nhắc cha trước mặt em.”
“Tiểu Nhiễm, em không về nhà, không nghe điện thoại của cha, chẳng lẽ em chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với chú ấy sao? Chú rất đau lòng.”
Nhâm Nhiễm không nao lòng: “Em cũng rất đau lòng, nhưng hết cách, bây giờ em không muốn nhìn mặt ông ta.”
“Đó giờ em có thù dai ai bao giờ, chỉ giận một chút thì hôm sau là quên liền, chưa bao giờ lạnh lùng và cố chấp như hiện nay. Tiểu Nhiễm, không nhìn thoáng chuyện này thì em không bao giờ vui lên dược.”
Nhâm Nhiễm nhìn ra xa, im lặng một lúc rồi nói: “Niềm vui với em không quan trọng lắm, không nhất thiết phải trao đổi bằng nguyên tắc.”
Gia Tuấn nhìn cô, giọng khàn khàn: “Nhiều lúc, chúng ta không thể nói nguyên tắc với người thân và những người yêu mình. Anh không muốn em như vậy, Tiểu Nhiễm, mẹ em cũng không muốn em như vậy.”
Nhâm Nhiễm hổ thẹn, cô không dám nghĩ đến cảm nhận của mẹ. Hễ nghĩ đến vấn đề này thì tim cô cứ nhói lên, cơn phẫn nộ lại dậy sóng vỗ ào ào trong tâm trí. Đôi lúc chỉ cần một chuyện rất nhỏ cũng có thể làm hồi ức của cô trỗi dậy và nhấn chìm cô. Đúng vậy, đó là nguyên tắc của cô, cô không thể thỏa hiệp càng không t