
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341021
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1021 lượt.
ng tệ, nhà hàng cao cấp chưa chắc đã ngon".
Vì thế mà, lúc còn đi học, mỗi tháng gia đình gửi tiền sinh hoạt cô đều để dư ra không ít, một phần có lẽ do số tiền được cho không nhỏ, mặt khác cũng vì cô không có thói quen dùng những đồ xa xỉ.
"Ngẫm ra thì, yêu cầu của em về vật chất cũng thấp thật", cô xoay tách trà vừa nói vừa cười, có chút tự giễu.
Giang Doãn Chính khẽ nhếch môi, lúc sau như vô tình nói: "Vậy thì xem ra, tiền bạc khó lòng thu phục được em rồi".
Cô gật đầu thành thật: "Đúng thế", vừa ngước mắt lên nhìn thì chạm phải ánh mắt thăm thẳm lấp lánh của đối phương, dường như còn lóe lên ánh hào quang. Cô khẽ cúi đầu, né tránh.
Trên bàn đều là những món ăn gia đình thường ngày, cách trang trí có lẽ không đẹp lắm nhưng hương vị lại vừa phải.
Khí nóng bốc lên từng đợt, Giang Doãn Chính đã buông đũa hồi lâu, say sưa ngắm cô gái trẻ tuổi đối diện mình. Dáng vẻ cử chỉ của cô rất khoan thai đúng mực nhưng vừa nhìn cũng có thể nhận ra được giờ phút này đây cô chỉ chăm chú thưởng thức món ăn trên bàn mà không để ý đến người xung quanh, cũng chẳng cố gắng giữ gìn hình tượng trước mặt người khác phái.
Anh rót nước cho cô hai lần, thấy vầng trán sáng mịn của cô lấm tấm mồ hôi vì ớt cay, chẳng hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này Lâm Nặc so với những người phụ nữ anh từng quen biết dường như hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Ngày nghỉ cuối tuần, Từ Chỉ An hẹn Lâm Nặc đi dạo phố.
Lâm Nặc ngạc nhiên: "Có gì cần phải mua ư?". Chỉ vì Từ Chỉ An mà cô quen biết chẳng phải là người chịu lãng phí thời gian ở những nơi phố xá nhộn nhịp tấp nập và cửa hàng mua sắm.
Mãi đến giữa trưa ngồi trong cửa hàng KFC nhìn thấy món quà đặt trước mặt cô mới hoàng hồn, kinh ngạc.
"Tặng em sao?", tuy hỏi vậy nhưng cô đã đưa tay mở hộp ra.
Một mặt ngọc trong suốt nằm trên miếng lót nhung mịn màng.
Lâm Nặc không nhận ra được là loại đá gì nhưng thực sự rất đẹp. Cô nhấc sợi dây màu hồng lên, mặt đá hình giọt nước to bằng ngón tay cái, ánh mặt trời dường như có thể chiếu xuyên qua, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Từ Chỉ An không hỏi cô thích hay không vì chỉ nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Nặc là anh đã có đáp án.
Anh đưa tay giúp cô đeo vào cổ.
Giữa trưa hè, Lâm Nặc mặc một chiếc áo cổ khoét sâu, làn da trước ngực trắng nõn nà mịn màng như được tôn lên cùng với mặt đá, đem lại một cảm giác tươi mát quyến rũ động lòng người không gì bằng.
Trên thành ly giấy coca cola là những hạt nước nhỏ li ti, ngoài cửa sổ nắng gắt như đổ lửa, còn tâm trạng của Lâm Nặc giờ đây rạng rỡ chẳng kém gì ánh nắng mặt trời.
"Sao đột nhiên lại tặng quà cho em?"
"Cái này không cần phải có lý do", Từ Chỉ An nói ngược lại.
Thật ra là vì tiền lương mấy tháng trước đều đã đem về nhà đưa cho bố mẹ nhưng với Lâm Nặc trong lòng anh vốn vẫn cảm thấy áy náy, hiện giờ rốt cuộc cũng dành dụm được một số tiền nên anh đã mua mặt trang sức mà mình lựa chọn từ trước.
Bây giờ nghe cô hỏi vậy nhất thời cũng không biết giải thích thế nào cho phải.
Cũng may Lâm Nặc vốn không thích truy hỏi ngọn ngành, thấy anh không chịu trả lời cũng nhanh chóng cho qua chuyện. Ăn xong cô liền kéo anh vào ngay một cửa hàng mua sắm gần đó.
"Lại, lại đây, có qua có lại", cô nhất thời hưng chí, kéo anh đến trước quầy.
Xung quanh hương thơm ngào ngạt, những chiếc lọ nhỏ tỏa ánh sáng lung linh khác thường dưới ngọn đèn.
Ngay lập tức nhân viên bán hàng đon đả tiến lại, Từ Chỉ An bất giác hỏi: "Em muốn mua nước hoa à?".
"Vâng", cô cầm lọ nước hoa đưa lên mũi ngửi thử, "Nhưng là mua cho anh cơ".
"Anh ấy à?" Từ Chỉ An dở khóc dở cười, "Anh là đàn ông con trai, dùng nước hoa làm gì? ". Anh giơ tay toan kéo cô rời đi.
Lúc này nhân viên bán hàng cất lời, cười híp mắt đính chính: "Câu này không hoàn toàn chính xác. Nước hoa cũng không chỉ sáng tạo riêng cho phái nữ, nếu không ở chỗ chúng tôi sao lại có nhiều loại nước hoa nhãn hiệu quốc tế dành cho nam giới chứ? Nói ra thì, hiện nay rất nhiều người là nam giới lựa chọn cho mình loại nước hoa phù hợp để góp phần làm tăng sức quyến rũ của bản thân, đó cũng là biểu tượng theo đuổi chất lượng của cuộc sống...".
Từ Chỉ An im lặng lắng nghe, nhất thời không tiện rời đi và cũng chẳng có biểu hiện gì.
Lâm Nặc lại vô cùng phối hợp gật gù liên tục, nhìn anh chăm chú bộ dạng rất tán đồng, cố gắng thuyết phục, "Thật ra em định mua tặng anh một lọ từ lâu rồi. Em cảm thấy có chút mùi hương cũng hay, nhất định rất hợp với anh", nói rồi cô quay sang nhân viên bán hàng: "Có loại nào mùi giống mùi cỏ... hoặc là mùi hương thảo mộc...".
Từ Chỉ An đứng cạnh nhìn Lâm Nặc đưa từng chiếc giấy thơm lên ngửi hơi mất kiên nhẫn, cuối cùng anh bật cười nói: "Ngày trước ở trường em rất mộc mạc giản dị, sao mới đi làm vài ngày mà ngay cả tư tưởng suy nghĩ của anh cũng bị em thay đổi rồi? Vả lại xem ra em cũng có dáng nghiên cứu nước hoa nam giới lắm".
Lâm Nặc ngẩn người trong giây lát, thuận miệng nói: "À, có đồng nghiệp đang dùng loại này, em thấy cũng thơm". Thật r