Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nơi Cuối Con Đường

Nơi Cuối Con Đường

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341023

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1023 lượt.

a chính là Giang Doãn Chính. Chính là hương thảo mộc trong tiết hè cô ngửi thấy trên cơ thể của anh.
Nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta thấy khó quên.
Sau khi tiếp xúc với anh cô mới biết hóa ra những người đàn ông thành đạt trên thế gian này dáng vẻ đều như vậy cả.
Liệu có phải bản thân cô cũng mong muốn Từ Chỉ An trở thành con người như vậy?
Cuối cùng vẫn chẳng thay đổi được ý định Lâm Nặc, Từ Chỉ An chẳng biết nên làm thế nào đành nhận món quà vốn dĩ mình không muốn nhận.
Lúc đầu Lâm Nặc sợ anh không đồng ý để cô thanh toán, đành nói: "Dù gì sinh nhật của anh cũng sắp đến rồi, cứ coi như là quà sinh nhật đi vậy", khiến anh chẳng tài nào chối từ được.
Ngay hôm sau đi làm, cô gặp ngày Giang Doãn Chính ở cửa chờ thang máy. Vì chỉ có hai người họ, Lâm Nặc ngẩng đầu mỉm cười chào, mặt trang sức bằng ngọc màu trắng vân đục đeo trên cổ áp chặt vào da.
Giang Doãn Chính dừng bước, khẽ cụp mắt xuống, tỉnh bơ khen ngợi: "Mặt ngọc đẹp quá!".
"Cảm ơn anh, hôm qua em được bạn tặng", Lâm Nặc mỉm cười vô cùng ngọt ngào.
Nụ cười đó rơi vào mắt người bên cạnh đã rõ ràng bảy, tám phần.
Giang Doãn Chính cho một tay vào túi quần, thôi không nhìn cô nữa, chỉ đáp qua loa: "Thế à?".
Sau cùng thì thang máy xuống đến nơi. Vài người bước ra trông thấy sếp liền liền lần lượt cúi chào, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc vì trước nay Giang Doãn Chính đều dùng thang máy chuyên dụng, lần này lại đứng ngoài chờ thang máy bình thường, thật khiến cho họ cảm thấy không quen.
Giang Doãn Chính không nói nhiều xoay người lại, đi lướt qua Lâm Nặc, sải bước tiến đến thang máy chuyên dụng.
Bất giác Lâm Nặc ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng cao gầy, cảm thấy hơi lạ bởi lúc nãy cô cứ ngỡ hai người họ sẽ đi cùng thang máy.
Cũng buổi sáng đó, khi Lâm Nặc đang bận rộn những việc lặt vặt như thường lệ thì Thư ký Trương mở một bên ván cửa sậm màu, bê một tập tài liệu sải bước đến chiếc bàn rộng lớn.
Giang Doãn Chính vẫn tư thế cũ, ngồi quay mặt ra cửa sổ điện thoại, trên tấm kính trong suốt lờ mờ phản chiếu bóng dáng anh. Thân hình mảnh khảnh bất động, giọng nói trầm trầm khác thường.
Thư ký Trương sắp xếp từng tập tài liệu, tay còn cầm bảng điện tử ghi chép các sự việc cần phải báo cáo toan xoay người bỏ đi.
Cô vừa bước đến cửa thì sau lưng vang lên tiếng "bộp" giòn tan, xoay người lại liền thấy chiếc điện thoại màu đen đã bị chủ nhân của nó ném lên bàn.
Thư kí Trương ngây người.
Tất cả thư ký trong phòng Thư ký, kể cả cô, người làm lâu năm nhất, đã theo Giang Doãn Chính ba năm trời, nhất cử nhất động của anh, thậm chí mỗi tư thái, mỗi biểu cảm đơn giản nhất bao hàm những suy nghĩ gì, cô đều nắm rõ cả. Như lúc này đây, nhìn thấy sắc mặt trầm tư của Giang Doãn Chính đứng bên mép bàn, khóe mắt lộ vẻ lạnh lùng liếc nhìn chiếc điện thoại vô tri vô giác, căn bản cô đã phần nào nắm bắt được tâm tình của anh.
Vì thế mà tuy là sắc mặt vẫn bình tĩnh điềm đạm như nước nhưng giọng điệu mà cô cất lên vô cùng thận trọng: "Giang Tổng, anh còn điều gì căn dặn nữa không?".
Giang Doãn Chính liếc cô một cái rồi lại trầm mặc hồi lâu.
Thật ra, thời gian chưa đến mười giây, không gian vô cùng rộng lớn nhưng cô lại cảm thấy không tự nhiên dường như áp suất không khí hạ thấp lan tỏa trong phòng khiến người ta nghẹt thở.
Rất lâu sau Giang Doãn Chính mới ngồi vào bàn, cô nghe thấy anh nói: "Cuộc họp lúc chín giờ năm mươi hoãn lại, hủy các cuộc hẹn buổi chiều".
Cô vừa nghe vừa cầm bút ghi lại trên bảng điện tử, chau mày nói, "Thế nhưng...", giọng yếu ớt vì cô biết rõ chẳng gì có thể thay đổi quyết định của anh.
Quả nhiên, Giang Doãn Chính không để ý gì đến câu nói của cô, với tay lấy chiếc chìa khóa trên bàn vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nói Tiểu Từ chiều nay gọi điện thoại cho tôi".
"Mấy giờ ạ?", cô vội vã hỏi với theo.
"Cô cứ thông báo là được, anh ta biết giờ giấc."
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, cả phòng Thư ký nhìn nhau.
Sau một hồi, có người hỏi: "Chị Trương, tâm trạng Giang Tổng hôm nay không tốt à?".
Thư ký Trương nghiêm mặt, chỉ tay đáp: "Nói ít làm nhiều đi".






Bạn gái
Xe chạy một mạch đến bờ sông.
Giữa trưa hè nắng chói chang, tuy ở bờ sông nhưng ngay cả một làn gió nhẹ cũng không có.
Giang Doãn Chính hạ cửa sổ xe xuống một chút, châm một điếu thuốc, thật ra anh chẳng muốn hút nhưng vì thói quen cần nó để bình tĩnh lại. Điếu thuốc vừa hút được phân nửa, chuông điện thoại vang lên như đang thúc giục.
Trước đây, chiếc điện thoại di động này vẫn nằm im lìm trên bàn làm việc, giờ thì nó đang reo vang, là chiếc thường ngày anh vẫn dùng, chẳng có mấy người biết số.
Lâm Nặc cười nói: "Giám đốc mời à?".
Giấm đốc Lý cầm lấy chìa khóa xe, xoay người lại đính chính: "Công ty mời".
Phải biết rằng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Đi được nửa đường thì nghe Giám đốc Lý nói sơ qua tình hình, Lâm Nặc đến cả tâm trí chạy trốn cũng chẳng có, khổ sở ngồi giữa băng ghế sau, bị kẹp g