XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Tác giả: Lãnh Tuyền

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134887

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/887 lượt.

ối không muốn sử dụng nó. Đã vậy thì nam chưa hôn nữ chưa gả, ai nói em gái không thể biến thành người yêu? Đối với cô gái dù có thế nào tôi cũng phải có trách nhiệm, mặc kệ cảm giác phức tạp, thứ duy nhất tôi có thể làm là học cách yêu cô ấy. Không hề suy nghĩ, tôi bước lên ôm lấy thân hình bé nhỏ, xin lỗi liên tục. “Xin lỗi em”.
Xin lỗi em, hãy để anh bồi thường cho em nhé.
Xin lỗi em, hãy để anh che chở cho em nhé.
Xin lỗi em, hãy để anh được yêu em nhé.
Lòng tĩnh lặng xuống, giữa cơn khoái cảm khiến người ta mê muội, tôi cẩn thận phân chia rõ ranh giới. Không hôn lên môi cô ấy, vì tôi từng dùng nụ hôn cuồng dại nhất hôn 1 cô gái khác, chứng tỏ động tác tình cảm điên cuồng đó không phù hợp với Ân Sinh đơn thuần tốt đẹp của tôi, đối với cô ấy, tôi muốn trân trọng mở từng chút một.
Dính sát vào đường cong mềm mại, dục vọng như rồng lửa gào thét, giữa nhiệt liệt đam mê, tôi âm thầm hạ quyết tâm : không yêu còn có tính*, không tính còn có tình. Ân Sinh cô gái tốt của anh, từ nay về sau em và anh sẽ ở bên nhau.
Cuộc sống như chuyến tàu bạn không thể khống chế, chở thẳng bạn về phía trước. Nhiều năm qua đi, sân ga vẫn xa vời như đường chân trời, phiêu đãng đủ, cô đơn đủ, cô gái trong ngực tôi, là bến đỗ cuối cùng.






Vợ chồng cãi nhau
Mùa hè rồi, nhưng đỉnh nhọn của giáo đường trong núi cao cao lại như ẩn như hiện giữa làn sương mù dày đặc, con đường bỗng dài ra khủng khiếp, dường như đi mãi đi mãi mà bậc thang vẫn cứ quanh co miên man. Làm trễ nãi hôn lễ, Hải Phi sẽ tức giận. Trong lòng vội vàng, hận không thể chạy một hơi lên hết đoạn đường 100m kia, tiếc rằng chân giống như đeo chì, càng bước càng khó khăn hơn.
« Ân Sinh, chậm như vậy, làm sao anh chờ em được ». Hải Phi đứng ở bậc cao nhất của cầu thang nhìn xuống, con ngươi như khối băng không lay động, anh hơi cúi đầu, nhoẻn miệng cười, lộ ra má lúm đồng tiền.
Tôi luống cuống, cũng chẳng màng đến rụt rè giữ kẽ, hét gọi anh. « Hải Phi, chờ em một chút ». Nhưng mở miệng mà không phát ra được tiếng nào.
Trơ mắt nhìn anh xoay người, lẩn vào làn sương trắng, giáo đường biến mất, Hải Phi biến mất, chỉ còn núi cao lạnh lùng vây quanh.
Còn không hiểu thì đúng là đần thật rồi, tôi nhanh đổi gọi. « Ông xã ».
« Được, không tính là cưới phải cô ngốc, đứa nhỏ này còn cứu được, yên tâm ngủ đi, anh ở đây, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám tới ».
Có chút buồn cười, người này coi mình là Chung Quỳ* chắc, lại còn yêu ma quỷ quái nữa !
*Chung Quỳ là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.
Nghe lời nằm xuống, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, trong lòng rất xúc động, mới sửa sang lại mặt tiền nhà hàng chưa được vài ngày, vốn việc giám sát tu sửa đã rất mệt mỏi, còn phải cố theo kịp cả việc sửa sang căn hộ mới của chúng tôi, chạy qua chạy lại hai bên, người sắt cũng mệt rã rời huống chi người bình thường như Trần Dũng, anh ấy hẳn là mệt muốn chết rồi.
Tôi cảm thấy nhẹ người, nhưng giấc mộng ban nãy làm tôi không ngủ lại được, suy nghĩ lung tung tới cách xưng hô vừa nãy : ông xã, chồng à, mình ơi. Nhớ tới, thì ra đã từng gọi yêu Lý Hải Phi như vậy, khi đó tuổi còn trẻ, thấy cách xưng hô đó thực lãng mạn, nhưng sau này mới biết, « ông xã » không phải là từ có thể gọi bừa, người ấy đại biểu cả khế ước cuộc đời, cả trách nhiệm. Xưng hô đổi khác, thân phận cũng đổi theo, từ nay về sau, thời đại độc thân bị mai táng, tôi – đã là phụ nữ có chồng. Chẳng lẽ cả đời cứ như vậy là xong rồi sao ? Nhắm mắt lại không dám nghĩ, trong lòng thình thịch thình thịch.

Ngày thứ 2 là chủ nhật, tôi đi học như bình thường, Trần Dũng trốn học cũng như bình thường, bất quá cái này không trách anh ấy được, căn hộ phải sửa lại, anh ngủ còn không đủ thì làm gì có tâm tình học. Đã từng khuyên anh : em không gấp gáp gì, không cần vừa lo cho nhà hàng vừa sửa nhà, lại còn đổi xe, khiến bản thân bận rộn. Nhưng anh không nghe, cười hì hì nói cái gì mà không được để tôi chịu thiệt thòi, không thể để tôi xem thường, v.v…
Thật là không chấp nhận được, đã kết hôn, làm gì có người nào xem thường người nào, cho dù nhà cửa để nguyên đó, cho dù anh có phá sản trở nên nghèo khổ thì đã làm sao ? Tôi nghĩ những lời anh nói chỉ có thể coi là lý do, nguyên nhân sâu xa thì sợ ngay cả chính anh cũng không ý thức được. Trần Dũng sĩ diện, chắc là đang phô trương phân cao thấp với Lâm Mi đây mà.
Trên lớp học, nhìn miệng giáo viên hết đóng lại mở, nhưng nghe không vô, không phải do nhớ tới quên chưa mua túi xách, mà là nhớ ra đồ cưới chưa chuẩn bị gì cả. Thật sự học không nổi nữa, dứt khoát, tôi cũng trốn luôn, một mình đi đến studio áo cưới Đạt Đạt, tính lấy ảnh cưới, đỡ mất công Trần Dũng lại phải lo thêm việc. Kế hoạch tính toán hoàn hảo, nhưng khi bắt đầu lại gặp phải khó khăn. Ảnh cưới to đùng, cao hơn cả tôi, làm sao tôi khiêng về một mình được ?
Đang đứng rầu rĩ ở cửa, chợt nghe có người gọi mình phía sau. « Ân Sinh ? ».
Ai gọi ? Quay đ