
Tác giả: Lãnh Tuyền
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 134888
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/888 lượt.
chỉ nghĩ về Lâm Mi nhẫn tâm, Lâm Mi đáng giận, Lâm Mi vô ơn bạc nghĩa…
Chất độc “thất tình” rốt cuộc phát tác, tôi bị bệnh, bệnh mơ mơ màng màng, bệnh thất hôn bát tố. Nhưng mà bệnh là bệnh trong lòng. Tuy nói đàn ông khóc không phải là tội, nhưng tôi còn nhà hàng, còn vài chú nhân viên chờ được trả lương, sự thật xã hội tàn khốc, tôi không có thời gian chữa thương, không rảnh buồn bực, không rảnh than thở, không rảnh thương tâm nhỏ nước mắt. Đàn ông, phải ra dáng đàn ông.
Mọi việc đều có 2 mặt tốt – xấu, gieo hạt tình cảm, tình đi là thất bại, tình đến là lúc mùa vụ thu hoạch.
.
Trong khoảng thời gian này, ở bên Ân Sinh cực kỳ vui vẻ, tôi đưa cô ấy đi ăn cơm, giúp cô ấy đuổi gián, cô ấy khóc trong lòng tôi, nước mắt thấm vào ngực tôi, vì cô ấy bị Lâm Mi uy hiếp, tôi thấy thẹn trong lòng, thật muốn bồi thường cho cô ấy, người con gái luôn luôn lặng im, tôi coi cô ấy là em gái, là bạn bè, là… không rõ. Dù sao không muốn cô ấy bị đói, bị lạnh, bị khi dễ, khổ sở, hết thảy đều không được.
.
Tối hôm qua họp mặt bạn bè, tôi dẫn Ân Sinh theo, cô ấy không chịu, đứng 1 mình ở trạm chờ xe bus, biển quảng cáo phía sau vẽ 1 mặt cỏ xanh, 1 vũng sữa nhỏ, cô lẫn vào bức họa, áo xám cô đơn đứng tựa vào tường, trông như 1 chú mèo đi lạc.
Tâm bỗng nhói đau, đột nhiên nhớ tới cô ấy chưa từng đề cập đến chuyện tình cảm của mình với tôi, 25 tuổi, không phải nên là 1 bông hoa dưới trăng, hưởng thụ thời gian đẹp đẽ nhất đời sao? Em gái Ân Sinh à, cũng nên tìm đối tượng thôi. Thế nên, sống chết gì tôi cũng phải túm cô ấy đi, tôi nghĩ trong bữa ăn sẽ có vài chàng trai tham gia, mượn cơ hội này giới thiệu đối tượng cho cô ấy . Không ngờ lúc tới bữa tiệc rồi, tôi liền thay đổi suy nghĩ : Mấy tên tiểu tử thối này, không ổn trọng, thiếu khí chất, hóa ra đám bạn tôi quen biết thực nhiều năm, thế nhưng tất cả đều là 1 đám đầu trâu mặt ngựa, bọt váng lềnh bềnh, nói cũng lạ, trước kia sao mình không phát hiện ra?
Bọn họ xứng với em gái Trần Dũng này ư? Không xứng, tuyệt đối không xứng! Sau khi bữa ăn kết thúc, Tiểu Kiếm vẻ mặt thần bí hỏi tôi. “Anh Dũng, sao ai mời rượu Ân Sinh anh cũng không cho?”.
Tôi lười trả lời, còn vì cái gì nữa, cái tên ngớ ngẩn này, sao trước đây tôi không nhận ra là nó ngốc đến thế kia chứ? Cô gái đơn thuần tốt tính như thế, tuyệt đối sẽ không uống rượu, tôi không chắn thay cô ấy thì ai chắn. Còn ẩn ý khác trong câu đó, tôi đần lắm, nghe không ra.
.
“Anh Dũng, anh Dũng?”. Bàn tay trắng trẻo bé nhỏ lay lay vai tôi, Ân Sinh vẻ mặt bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn tôi. “Ai da cái anh này, lại thất thần”.
Bị phát hiện! Nhức đầu, tôi ngượng ngùng cười. “Lần sau sẽ chú tâm, lần sau sẽ chú tâm”.
“Thật lần sau chú tâm?”.
“Nhất định, nhất định”.
Thái độ thành khẩn nhận sai, đương nhiên đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, cô ấy gật đầu, mắt mở to, như đóa đinh hương đương nở. “Được rồi, thử tin anh 1 lần”. Vừa lòng đứng lên, chậm rãi thu dọn sách vở. “Đi thôi, bữa học sau em giữ chỗ dùm anh”. Đi 2 bước lại quay đầu, lấy trong túi ra 1 cái hộp nhỏ. “Đây là thuốc giải rượu, rượu uống ít được thì anh cố uống ít thôi, nếu không được thì nhớ ăn lót dạ trước, tốt xấu gì cũng có thứ bỏ vào bụng”. Ngừng một chút, tiếp tục nói. “Bạn em cho mượn sách tham khảo, nói là tỷ lệ trúng đề cao lắm, sáng mai em photo cho anh 1 bộ, anh Dũng nhớ nhất định phải làm đó”.
Nói hết lời, cô đẩy cửa, nhẹ nhàng rời đi. Còn tôi, cầm hộp thuốc, miệng cứng ngắc, đứng tại chỗ, bộ dạng có thể nói là : như cái chày gỗ. Ngoài mẹ tôi ra, cho tới bây giờ chưa có ai mua thuốc cho tôi, chưa từng có!
♥
Ngày hôm sau trong lòng thủy chung có cảm giác hưng phấn, rãnh rỗi thì đọc sách, còn chăm chỉ làm bài tập, thật sự chăm chỉ, giống như quay trở về làm cậu học sinh ngây ngô, toàn tâm toàn ý học hành, mong có thể gặp lại cô giáo xinh đẹp vậy. Chờ mãi mới đến lúc đi, nắm chìa khóa xe, tôi vừa ngâm nga hát khẽ vừa bước ra ngoài, nghe thấy 2 cậu bồi bàn phía sau xì xầm nói chuyện.
“Anh Dũng tâm trạng tốt lắm, ngâm nga bài gì ấy nhỉ?”.
“Để tui nghĩ coi, đúng rồi, là ‘Tôi có ước hẹn với mùa xuân’”.
Khóe miệng bất giác nhoẻn cao, mấy cái thằng nhóc này, nói gì đâu không à!
Đẩy cửa xuống đường, cách quán ăn vài ba bước, tôi nhìn thấy Lâm Mi mắt đỏ hồng đứng đó, vết sẹo cũ như chân rết bỗng sống dậy, phập phồng, lúc nhúc ghê người. Ào! Như bị ai tạt chậu nước đá vào người, trời đất đang tiết tháng 4 trong giây lát biến thành đêm đông giá lạnh, tôi tỉnh lại từ giấc mơ ngọt ngào, mạnh mẽ nhận ra thì ra cảm giác đả kích vì bị phản bội và buồn bã thất tình trong tôi chưa hề tiêu tan.
Lâm Mi tới là muốn quay về, nhưng tôi không thể đáp ứng cô ta, cuối cùng cô ta khóc lóc rời đi, tôi nghĩ, lần này cô sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc đời tôi. Bàn tay hơi đau, tôi giơ lên xem, đỏ rực và nóng rát, ngay cả vân tay cũng đỏ, giống hệt dấu vết đã in trên mặt Lâm Mi, không phải màu sắc bình thường mà da nên có. Tôi đánh cô ấy, trong cơn tức giận tột độ tôi đã đánh cô gái mình yêu nhiều năm, luôn nghĩ sẽ kết hôn, nắm tay