Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nơi Nào Đông Ấm

Nơi Nào Đông Ấm

Tác giả: Cố Tây Tước

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 134797

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/797 lượt.

hía sau bao trùm một màu đen.
Có lẽ do chấn động nên tòa lâu đài đã lâu không được tu sửa này mới bị sụt lở, nhưng cũng may chỗ sụt xuống là đường hầm nên tôi mới thoát khỏi số mệnh bị chôn sống. Thế sự là thế, khiến người ta không biết nên khóc than hay vui mừng
Cũng như tôi đã không còn muốn đoán lý do tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây, rơi xuống cùng tôi, làm tấm đệm lót cho tôi.
Bên cạnh vang lên một tiếng “póc” nhè nhẹ như thể đang gõ một cái gì đó, liền sau đó, một đốm lửa nhỏ lóe lên.
Sau đó, xung quanh đột nhiên sáng rực, không biết anh ta đã dùng cái gì để châm ngọn đuốc treo trên bức tường của đường hầm.
Mật đạo lộ ra trước mắt càng lúc càng rõ ràng hơn, những tảng đá lớn gồ ghề, lồi lõm phủ đầy rêu xanh và bị nước ngấm xuống bào mòn, còn có cả bó đuốc bằng bạc nguyên chất được chạm trổ xa hoa trên tường hầm, tất cả hiện lên như một bức tranh tuyệt đẹp theo lối kiến trúc Gothic thời Trung cổ.
Dưới ánh đuốc, tôi thấy tay Tịch Hy Thần nắm chặt một chiếc đồng hồ quả quýt tinh xảo, sợi dây xích bằng kim loại quấn quanh ngón tay nhẹ nhàng rủ xuống, phía cuối dường như có màu đen, trên nắp đồng hồ có một viên đá sapphire sáng lấp lánh, trông rất bắt mắt.
“Trước đây, trong một ngôi làng nhỏ trên núi có tên là Tân Vượng, khi đội ngũ thăm dò địa chất nói chuyện với già làng thì tình cờ phát hiện bọn họ buộc viên đá lửa màu xanh lam vào bao thuốc lá để châm thuốc, nhìn rất giống đá sapphire, sau quá trình giám định, chứng thực đó là loại đá sapphire có chất lượng tốt nhất ngày nay. Không ngờ bây giờ nó lại được khôi phục lại vai trò ban đầu.” Giọng anh ta đều đều, như thể không phải đang giải thích.
“Không có bật lửa à?” Sau khi giây phút kinh ngạc qua đi, tôi mới thấy ân hận vì mình đã tò mò một cách không cần thiết.
Ánh đuốc khẽ bập bùng trên khuôn mặt ảm đạm của anh ta, “Anh không hút thuốc.” Anh ta nói. Không biết tại sao một câu nói rất đồi bình thường bỗng dưng lại khiến tôi có cảm giác thật khác lạ.
“Ngôi trường tiểu học ở cạnh nhà thờ từng là trang viên của Công tước Mona d’Abel, nhà thờ cũng thuộc sản nghiệp của ông ta, cho nên có lẽ vì một lý do nào đó mà ông ta đã bí mật xây dựng mật đạo này. Các quý tộc thời ấy thường xây dựng mật đạo để làm nơi trú ngụ, phòng những trường hợp bất trắc.” Tịch Hy Thần lấy bó đuốc từ trên tường xuống, nhìn về phía con đường bị đám gạch đá vỡ bịt kín, “Hướng thông với nhà thờ đã bị bịt kín rồi, nhưng hướng khác nhất định sẽ có lối ra.” Chỉ qua vài ba câu nói của anh ta, chốn tử địa này dường như không còn gì đáng sợ nữa.
Gã đàn ông này vốn là người lạnh lùng, giỏi tính toán, thật giả lẫn lộn, khiến người ta không thể ý đồ thật là gì, trình bày mạch lạc như thế chắc không phải đến đây lần đầu, tôi dồn ép: “Xem ra anh rất quen thuộc nơi này.”
Tịch Hy Thần liếc tôi một cái rồi nói: “Đi thôi!” Nói xong liền giơ ngọn đuốc lên và đi về phía con đường gạch tăm tối.
Chú thích:
(*) Viện Đại học Paris (tiếng Pháp: Université de Paris) ra đời vào nửa sau thế kỷ XII nhưng năm 1970 được tổ chức lại thành mười ba trường đại học độc lập (Trường đại học Paris I - XIII). Trong đó, trường Đại học Descartes là trường Đại học Paris V. Viện Đại học Paris xưa nay vẫn là một trong những trường đại học nổi tiếng và danh giá nhất thế giới. Trường đã có năm mươi chín người đoạt giải Nobel trên cương vị các cựu sinh viên, các giáo sư giảng dạy cũng như nhiều nhà lý thuyết chính trị, khoa học, thần học và nghệ thuật xuất chúng theo truyền thống Pháp.
(**) Grand Palais (Cung điện lớn): một công trình lịch sử, nay là một bảo tàng của Paris, Pháp.






Địa đao, lừa dối
Tôi đi đằng sau, cách anh ta một mét, dù không thích nhưng cũng không có sự lựa chọn nào khác. Tôi cúi xuống mở điện thoại, không ngạc nhiên khi thấy không có tí sóng nào.
“Độ dài của mật đạo không quá một trăm mét, nếu đường chia nhánh thì chúng ta sẽ mất thêm một chút thời gian.” Lại là một câu không chủ ý giải thích.
“Nếu cuối cùng vẫn không có đường ra thì sao?” Tôi cố tình nêu ra tình huống xấu nhất.
Bóng dáng cao gầy kia chợt dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt tôi, ngọn lửa trong mắt anh ta không ngừng lay động, “Anh sẽ đưa em ra.”
“Đợi một chút.”
Tôi xoay người, con dao tiện ích xẹt nhanh về phía bên phải của tôi, tôi nhìn anh ta cười, nói rất chậm: “Đừng có chạm vào tôi, Tịch Hy Thần.” Cảm xúc của tôi đã lên đến cực điểm, vì môi trường này, vì con người này...
Trong phút chốc, tất cả mọi thứ như chết lặng. Anh ta nhìn tôi, vẻ lạnh lùng, trong cặp đồng tử dần dần hiện lên nỗi giận dữ và đau xót. Một giây sau, cánh tay gân guốc kéo mạnh tôi ngã vào lòng anh ta, bờ môi anh ta áp chặt vào môi tôi, nụ hôn tràn ngập bi thương. Tôi phát hoảng, vùng vẫy, ngược lại, anh ta càng ôm chặt hơn, đầu lưỡi nóng bỏng và ẩm ướt thọc sâu vào miệng tôi, mút mát như thể người lữ khách mút giọt nước suối cuối cùng trên sa mạc, cuồng nhiệt, bất chấp tất cả! Một Tịch Hy Thần như thế, tôi chưa từng thấy b