
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134870
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/870 lượt.
nghĩ như vậy sao?” Ngón tay anh vuốt lên má trái tôi.
Ngón tay lạnh cóng của anh làm tôi giật mình, tôi né tránh một cách vô thức.
Lúc này, tôi nhận thấy rõ trong ánh mắt anh có chút xa lạ và cay đắng.
Vài giây sau, giọng điệu lạnh lùng quen thuộc lại cất lên: “Anh biết rồi.”
Lòng tôi bỗng thấy trĩu nặng, “Hôm qua anh bảo em đến sớm.” Lúc này tôi chỉ muốn nói gì đó để phá vỡ sự ngột ngạt.
“Lạnh lùng, nhưng cũng dễ mềm lòng, vậy mà tại sao lúc này anh lại không thấy thích sự mềm lòng của em nhỉ?” Khóe môi đầy vẻ tự ti, ánh mắt u sầu, “An Kiệt, em vẫn như xưa... Thật sự ngoài không còn hận ra, đối với anh, đối với Tịch Hy Thần, em chẳng có cảm giác gì khác phải không?”
Tôi nhìn anh, không nói gì, thực sự cũng không biết phải đáp lại thế nào.
“Ngày kia... vậy thì ngày kia anh cũng đi.”
Câu nói của anh không hiểu sao lại khiến tôi tức giận, tôi giằng tay ra và bước về phía cửa.
“An Kiệt!” Cánh tay phía sau kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi, cười khổ, “Chúng ta cãi nhau đấy à?”
Tôi ngẩn người, vì hành động của anh, cũng vì hai từ... “cãi nhau” trong câu nói của anh, cãi nhau, không phải là mỉa mai, châm chọc.
Cánh tay đang ôm ngang eo đặt nhẹ lên vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh, ngón tay thon dài như của nhạc công nâng cằm tôi lên, đôi môi nhẹ nhàng đặt xuống, thật dịu dàng và êm ái. Anh nhẹ nhàng mút mát bờ môi tôi, đầu lưỡi dần thọc sâu vào khoang miệng tôi khám phá. Trước nay tôi thường không hứng thú với những nụ hôn, ngày trước mỗi khi Diệp Lận hôn tôi cũng vậy, nhưng khi Tịch Hy Thần hôn, tôi lại có cảm giác rất khác lạ, trống ngực đập thình thịch, không chán ghét, thậm chí còn thấy đê mê.
Những ngón tay anh luồn vào trong tóc tôi, nụ hôn mơn man như dòng nước, từ nhẹ nhàng, êm dịu đến mãnh liệt, quấn quýt không rời.
Tôi không kìm lòng được, bị cuốn theo nụ hôn đó, đôi mắt anh bỗng mở to, hừng hực như một ngọn lửa, anh khẽ rên lên một tiếng, nụ hôn càng cuồng nhiệt hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!” Giọng của Bella vang lên cùng tiếng đóng cửa vội vàng.
Rất lâu sau, không khí bối rối đã lắng xuống, Tịch Hy Thần mới khẽ thở dài, “Lần nào cũng có người đến làm phiền.” Vùi đầu vào tóc tôi, anh cất giọng khàn khàn, “Tự dưng lại thấy nhớ cái địa đạo đó, chí ít ở đấy hôn em cũng không bị gián đoạn.”
Chú thích:
(*) Tên một phần mềm chat phổ biến ở nước ngoài.
Thổ lộ, tin tưởng
Hôm nay, Tịch Hy Thần ra viện, trận “cãi nhau” hôm qua coi như đã được giảng hòa.
“Sao thế, đầu óc con cứ để đâu đâu ấy?”
Tôi định thần lại, cười nói: “Không, không có gì ạ.”
Cô tôi đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, “Nhìn biểu hiện của con, cô không thể coi là không có chuyện gì được.”
“Cô thật sự không thích anh ấy.” Đây là một câu khẳng định.
“Chẳng ai thích nổi một người lúc nào cũng tính tính toán toán, hành tung bí hiểm, không từ thủ đoạn.”
“Vâng.” Tôi mỉm cười và gật đầu đồng tình.
Cô nhìn tôi, im lặng vài giây rồi nghiêm túc nói: “An, cô vẫn muốn nói, cô không đồng ý cho con đến với cậu ta.
“Bọn con có đến với nhau đâu.”
“Ừ, hai đứa chưa đến với nhau, chỉ đang học cách làm thế nào để đến được với nhau thôi.”
Tôi đặt nhẹ tay lên tay cô, “Cô à, ngày mai chúng ta đã đi Phần Lan rồi mà.”
“Ý con là muốn cô mở lòng hay lơ là cảnh giác?”
Tôi cười phá lên, thật sự càng nói càng chẳng ăn nhập gì với nhau, cô tôi mặc dù hoạt bát, cởi mở nhưng lại rất cố chấp, đến Phác Tranh còn phải kém vài phần.
Cuối cùng tôi nói: “Cả ngày hôm nay con sẽ đi tham quan Paris cùng cô.” Coi như đó là sự đảm bảo rằng hôm nay tôi sẽ không đi gặp Tịch Hy Thần.
Thực ra, tham quan Paris cũng chỉ là đi thăm vài khu du lịch nổi tiếng như điện Élysée, quảng trường Concorde, nhà thờ Đức bà Paris... Cô không hào hứng bởi cô vốn không thích các cảnh quan văn hóa, lần này đòi đi e là chỉ vì không muốn để tôi đi gặp Tịch Hy Thần. Cuối cùng, cô chỉ đi thăm một góc nhỏ của quảng trường Concorde rồi lười biếng dừng lại ở đại lộ Champs-Élysées thưởng thức trà chiều.
Tôi không gọi trà mà chạy ra ngoài đi dạo, so với việc ở đó thưởng thức trà thì tôi thà đi dạo còn hơn, biết đâu lại gặp một triển lãm tranh nào đó, nhưng tôi vẫn không nghĩ sẽ quay lại tìm Tịch Hy Thần, dù ở mức độ nào, tôi cũng không hy vọng mình quá chịu ảnh hưởng bởi anh, cho dù bây giờ tình cảm của tôi có vẻ khó kiểm soát, tôi vẫn hơi muốn mặc kệ.
Đi loanh quanh hơn hai mươi phút thì trời đã xế tà, tôi rẽ vào một con đường nhỏ hướng về phía Bắc, đến một quảng trường nhỏ, nơi trưng bày các tác phẩm điêu khắc, chọn một chiếc ghế khuất nẻo để ngồi xuống nghỉ ngơi. Một lúc sau, cảm giác có ai đó ở bên kia đang chăm chú nhìn mình, tôi nghiêng đầu nhìn lại... là một người đàn ông Pháp điển hình: cao to, cởi mở và ăn mặc rất thời trang.
Người đàn ông đó mỉm cười và đi về phía tôi, bên cạnh là con chó Béc giê Đức rất đẹp.
“Xin chào.” Anh ta dùng tiếng Anh để chào tôi.
Tôi đứng dậy, đáp lễ bằng tiếng Pháp.