
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134277
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/277 lượt.
cô đã va vào vai người phụ nữ đi ngược lại.
“Tịch phu nhân, xin cô làm ơn cẩn thận một chút!” Quả nhiên vừa nghe máy đã thấy tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng.
An Kiệt tỏ vẻ khó chịu: “Là anh giục em nên mới thế chứ, anh vừa nói là em đã loạn hết cả lên!” Cô cất điện thoại vào túi, chạy đến bên chiếc ô tô, mở cửa rồi ngồi vào trong.
“Tại sao anh nói một cái là em loạn hết cả lên thế?” Hy Thần ngồi ở ghế lái, vừa thắt dây an toàn cho cô vừa cười hỏi.
“Một loại hành vi tâm lý học.” Cô nhận chiếc khăn tay từ Hy Thần, lau sạch tay. “Ví dụ như, đối với trẻ em, việc khen thưởng có tác dụng tốt hơn việc quở trách nhiều!”
“Câu nói ấy dạo này rất hay nghe thấy.” Tịch Hy Thần tủm tỉm cười. “Em thích đi đâu ăn nào?” Hôm nay Hy Thần mặc bộ vest màu đen nho nhã, rất chỉnh tề, có thể thấy anh vừa tham gia một hoạt động quan trọng.
“Anh hẹn em mà, thiết nghĩ vấn đề này không cần em phải trả lời chứ! Đi ăn đồ ăn Trung nhé, em thích ăn món ăn Trung Quốc, hương vị hoàn hảo, không chê vào đâu được.” Nhắc tới mới thấy đói bụng, trưa nay vẫn chưa ăn gì, cơm văn phòng đúng là khó nuốt.
“Phải nói là mức độ kén chọn trong ăn uống thì không ai bằng em.” Chiếc xe đi qua hai con đường, rẽ về hướng nhà hàng Trung Quốc mà hai người thường lui tới.
“Còn kém anh vài phần, Tịch tiên sinh ạ!” về mặt này thì phải nói hai người tương đương nhau, đều rất sành ăn, nhưng nghĩ lại thì đúng là cần phải rèn luyện nhiều mới đạt đến trình độ đó.
Ai cũng bình yên
Lần này đi tham quan thành phố G, tuy lúc đầu An Kiệt quyết định không đi, vì thực sự có việc, hơn nữa gần đây cô cũng không muốn đi quá xa, cuối cùng lại bị Tịch Hy Thần làm phiền đến mức phải đáp ứng yêu cầu của anh, nhiều lúc nghĩ con người ấy thật ma mãnh, đi công tác mà cũng kéo cô đi bằng được, bắt cô xin nghỉ phép, còn viết văn hoa là đi du lịch.
Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố G, An Kiệt đang ngủ tự nhiên thức giấc, Tịch Hy Thần thì đọc sách cả hai tiếng đồng hồ trên máy bay, cuốn sách hướng dẫn thành phố G. Cô có thói quen tìm hiểu trước những nơi mình sẽ đi, nhưng lần này, nhiệm vụ được giao cho người khác, cô vui sướng hưởng thụ cảm giác được trả thù đối phương.
Ánh nắng bên ngoài khung kính cửa sổ chiếu vào rực rỡ, mọi người trong máy bay đều đứng lên, từ từ rời khỏi khoang hành khách. An Kiệt vươn vai đứng dậy: “Đúng là ngủ một giấc cảm thấy thật thoải mái.”
Tịch Hy Thần cất sách đi, đưa chiếc mũ che nắng cho cô: “Em nghĩ sao về đề nghị lúc trước của anh?”
“Hy Thần!” Trước cửa ra vào, người phụ nữ trong bộ trang phục tối màu đang đứng đó, không phải ai khác chính là Thẩm Tinh Du.
An Kiệt ngây người, quay sang nhìn người bên cạnh. Tịch Hy Thần chau mày: “Dì Thẩm?”
Thẩm Tinh Du cười bước tới, nhìn thấy An Kiệt liền nhẹ nhàng hỏi: “Đi đường xa mệt lắm không?”
Cũng bình thường.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giọng bà ấy có vẻ căng thẳng, sau đó giải thích với Tịch Hy Thần: “Ngọc Lân nói với dì hôm nay hai con tới.”
Tịch Hy Thần cười, kéo bàn tay An Kiệt, nắm chặt không buông: “Dì Thẩm, con và An Kiệt đặt phòng rồi.”
“Đặt phòng rồi? Tại sao lại ở khách sạn? Đã đến đây tất nhiên phải ở chỗ dì, nào nào, xe đang chờ ở bên ngoài, lên xe rồi nói chuyện.”
“Em đi mua nước.” An Kiệt gật gật đầu, không đợi trả lời đã vội rời đi.
Thẩm Tinh Du nhìn theo dáng An Kiệt, cảm thấy hơi khó xử: “Con bé...”
“Cô ấy hơi khó chịu chút thôi, dì đừng nghĩ nhiều.”
Năm ngoái Thẩm Tinh Du chuyển đến thành phố G, năm nay cũng coi như là lần gặp mặt thứ hai, đối với cô thì như thế cũng là hơi nhiều rồi. Tại quầy bán hàng tự động, cô ấn nút mua một chai nước nhưng không uống, chỉ đứng dựa sang một bên nhìn những hành khách đang đi đi lại lại.
Một cậu bé chạy tới mua nước ngọt, không cẩn thận làm rơi tiền xuống dưới máy tự động, An Kiệt đưa cho cậu bé những đồng xu: “Cô nghĩ tay cháu cũng không đủ dài.”
Cậu bé đứng thẳng người dậy, nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi đưa tay ra nhận lấy những đồng xu từ tay An Kiệt: “Cám ơn cô!” Mua nước xong, trước khi đi cậu bé còn vẫy tay chào tạm biệt.
Tịch Hy Thần đã đi tới từ lúc nào, cầm chai nước trên tay cô, giúp cô mở nắp rồi cười, đưa lại cho cô: “Tại sao đối với những đứa bé khác, em lại tình cảm đến thế?”
An Kiệt nén tiếng thở dài: “Anh muốn nói gì?”
“Có muốn cùng anh đi thăm Ngọc Lân không? Anh nghĩ thằng bé nhất định rất nhớ em.”
“Em tưởng chúng mình đặt phòng rồi chứ?!”
“Mai mình qua đó cũng được, hôm nay nghe lời anh, được không?”
An Kiệt quay đầu lại nhìn anh: “Tịch Hy Thần, anh không phải là người thích ép buộc người khác...” Do dự một lát, cô nói: “Thôi cũng được, nhưng phải có điều kiện.”
Tịch Hy Thần nghĩ ngợi: “Anh yêu em, điều kiện này đủ không?”
An Kiệt không biết phải làm sao, lấy tay ôm đầu, cuối cùng nói nhỏ: “Vô lại.”
Ảnh nắng rực rỡ, trong góc quán KFC, một cậu bé kháu khỉnh ngồi tựa bên khung, toàn thân toát lên vẻ đầy sức sống, mái tóc hơi xoăn, hai má ửng hồng, hai tay cầm cốc nước ép hoa