
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134338
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/338 lượt.
ột chương trình phỏng vấn, anh là mẫu người thành đạt điển hình.
“Ôi, chào anh!” Sở Kiều do dự một hồi, cuối cùng dũng cảm cất tiếng chào trước.
Tịch Hy Thần quay đầu lại, lịch sự mỉm cười nói: “Chào cô
Vốn dĩ đã cố che giấu sự căng thẳng nhưng khi mở miệng thì đột nhiên như cứng họng, không biết phải nói gì, đành tự giới thiệu: “Tôi là Sở Kiều.”
Tịch Hy Thần gật đầu một cái nhưng cũng không định tự xưng danh, đối với mọi người, thái độ của anh luôn có gì đó xa cách.
Sở Kiều khi ấy như chú thỏ bị lạc, không biết phải mở miệng nói gì, một lúc sau có một bé trai rất xinh xắn đi tới, nói: “Chị ấy ngủ rồi.” (Kỳ nghỉ hè hằng năm, Giản Ngọc Lân thường ở cùng Tịch Hy Thần vài ngày, cho nên lần này cùng anh đi về.)
Tịch Hy Thần cười cười, đứng dậy bế đứa bé lên, vuốt vuốt mái tóc xoăn tự nhiên của nó, quay người đi về phía sau.
Sở Kiều vô thức nhìn về phía sau.
Chỗ ngồi gần cửa sổ có một người con gái đội mũ bóng chày, chiếc mũ được kéo thấp xuống, Tịch Hy Thần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, kéo cô dựa vào bờ vai mình một cách tự nhiên.
“Cô ấy là chị gái em à?” Sở Kiều không biết tại sao mình lại nỡ khai thác thông tin từ một đứa trẻ.
Thằng bé cười toét miệng, trả lời: “Vâng, đó là chị em.”
“Thế... anh Tịch... ngồi bên cạnh chị em là...”
Ngọc Lân vốn không muốn nói nhưng sợ như vậy sẽ bị coi là không lễ phép, đành trả lời: “Anh ấy là anh em.”
“Vậy thì là người một nhà à?”
Trẻ thông minh sẽ được ăn kẹo
Tôi nghĩ Tổng giám đốc Tịch nhất định là người rất có mắt nhìn người, tiêu chuẩn chọn người yêu chắc phải cao lắm!”
“Này, cô đừng nghĩ nữa, người ta kết hôn từ lâu rồi.”
“Hả?... Thật chẳng thú vị chút nào.”
“Này, cô định làm người thứ ba hả?”
Thật đau đớn!”
Niên Ngật lắc đầu, ngước nhìn khuôn mặt nữ phó giám đốc xinh đẹp đã làm việc cùng suốt nửa năm qua, ánh mắt thể hiện niềm tiếc nuối sâu sắc.
Đúng lúc đó có người gõ cửa bước vào. Vừa nhìn thấy, Niên Ngật đã vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”
“Anh ấy không có trong phòng làm việc. Thư ký Chân nói anh không bận, em có thể vào. Sorry, em có làm phiền hai người không?...” Đối phương tỏ vẻ ngại ngùng.
“Không, không, có gì đâu mà phiền.” Niên Ngật bước đến, tỏ ý mời cô ngồi xuống sofa. “Cậu ấy đang họp. giơ tay lên xem đồng hồ: “Chắc cũng phải một lúc nữa, có cần anh vào nói với cậu ấy một tiếng không?”
“Không cần, em cũng không vội.”
Niên Ngật gật đầu: “Chiều nay em không phải đi làm sao?”
“Thời gian gần đây em xin nghỉ.”
Niên Ngật nói đùa: “Cho nên mới có thời gian qua đây kiểm tra xem ông xã làm việc ra sao phải không?”
Nghe thấy vậy, đối phương có vẻ ngại ngùng: “Không phải, là vì em đánh rơi chìa khóa nhà.”
“Không sao, không sao, một công đôi việc mà.” Niên Ngật mỉm cười. “Em có muốn uống chút gì không? Cà phê... Thôi, ca cao nóng nhé? Để anh đi lấy, em đợi một chút!”
Niên Ngật vừa đi, nữ phó giám đốc xinh đẹp kia lại bước đến, ngồi lên tay vịn của chiếc sofa, thân thiện bắt chuyện: “Cô và Giám đốc Niên là...”
Đối phương suy nghĩ xem mối quan hệ này có được coi là... “thông gia” hay không.
“Có thể nói anh ấy và Tịch Tổng của chúng tôi là quan hệ thông gia.”
“Ồ, vậy sao?!”
Nữ phó giám đốc nhìn thẳng vào mặt cô gái, dáng vẻ yêu kiều, khí chất thư thái, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Cô đến đây tìm ông xã... Ông xã của cô là...”
Cô chưa nói hết câu thì có người bước vào, vì cửa vẫn mở nên đến cũng không cần gõ cửa, bộ âu phục tối màu được cắt may một cách khéo léo càng làm tôn thêm vẻ khôi ngô, tuấn tú có một không hai của anh, khuôn mặt điển trai, cuốn hút ấy toát lên vẻ hơi mệt mỏi sau cuộc họp căng thẳng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Anh nở nụ cười rạng rỡ nhìn người con gái ngồi trên sofa rồi bước lại gần: “Đến tìm anh à?”
Người ngồi trên sofa vừa khẽ gật đầu vừa nói vẻ thành thật: “Em đánh rơi chìa khóa nhà.”
Tịch Hy Thần khẽ thở dài: “Nhất thiết phải nói ra sự thực à? Đến tìm anh không còn lý do gì nữa sao?” Anh gật đầu ra hiệu chào người nhân viên bên cạnh rồi kéo tay An Kiệt: “Mời anh ăn trưa nhé?”
“Tại sao em phải mời anh?” An Kiệt ngạc nhiên.
“Vì anh đang đói!”
Hai người họ vai kề vai, sánh bước bên nhau rời căn phòng
“Em không có tiền.”
“Em có thể vay anh.”
Sau đó, họ đi xa dần, tiếng nói chuyện không còn nghe rõ nữa.
Niên Ngật bưng hai cốc ca cao bước vào, chỉ nhìn thấy cấp dưới ngồi ngây người trên sofa, hai mắt mở to vẻ chưa hết xúc động.
“Người bị mang đi đâu rồi?”
“Hey... Cô ấy là vợ của Tịch Tổng sao?”
“Đúng thế!” Niên Ngật đưa cho cô một cốc ca cao nóng.
“Rất đẹp đôi.”
“Ờ. Chẳng phải hai chúng ta cũng rất đẹp đôi đó sao?”
Cô bất giác mỉm cười: “Phải rồi! Có điều anh có chịu ở rể, về Phúc Kiến cùng tôi không?”
Niên Ngật nhướn mày: “Chẳng phải cô đang làm việc ở đây sao?”
“Không, mục đích tôi đến đây là bắt cho được một gã trai, bắt được rồi tôi sẽ mang gã đi theo.”
Niên Ngật cười ha hả: “Mễ Tố, cô quả là thú vị.”
Có lẽ tới nơi này chỉ v