Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341229

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1229 lượt.

ời với anh:
“Sau này chúng ta già rồi, lúc rảnh rỗi anh cũng ôm em lên đây kiểm tra xem bức ảnh này có ngay ngắn không nhé”
Tần Nhiên cười, nhìn cô:
“Lúc ấy xương cốt anh rệu rạo hết rồi"
Cô cười hưng phấn:
“Không sợ, khi đó chúng ta con cháu đầy đàn rồi, bọn chúng sẽ mua \'tân đắp trung đắp\' cho chúng ta "
Chỉ mấy tháng trước còn “ Nắm tay nhau đến già ” giờ đã biến thành “Nắm tay nhau, rồi buông"
-
Đồng Nhan cúi đầu, lặng lẽ ngồi bên mép giường. Mùa đông ở thành phố A khá lạnh, dự báo thời tiết hôm nay nói sẽ có không khí lạnh tràn về, nên càng thêm lạnh lẽo.
Cô không mở hệ thống sưởi, toàn thân co rúm lại.
Cô đứng lên, đi tới bên cửa sổ, cơ thể cô khẽ run rẩy nhưng vẫn mở cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo lập tức ùa vào, giống như con dã thú đang gào thét, thổi rất mạnh và nhanh. Rèm cửa bị gió làm thổi bay lên, cuộn lại giữa không trung, như một con bươm bướm to lớn muốn hứng gió vậy.
Cô rùng mình, gió ban đêm thổi tới lạnh thấu xương, tạt thẳng vào mặt cảm giác giống hệt bị dao cắt. Cô thấy mình dường như đang tự ngược đãi bản thân, giễu cợt mình thật lập dị, dù bây giờ cô có nhảy từ cửa sổ này xuống, Tần Nhiên cũng chẳng thèm nhíu mày.
Cô chợt nhớ lại ngày xưa, khi cô và anh vẫn còn yêu nhau, cô chỉ cần hơi cảm cúm thì dù nửa đêm anh cũng vẫn đi mua thuốc cho cô.
Gió lạnh làm cô ngây ngốc, nhưng có thể khiến cô tỉnh táo một chút, mà thứ cô cần nhất bây giờ chính là tỉnh táo. Cô rõ ràng bị người mà mình tin cậy nhất lừa suốt 4 năm. trong 4 năm , cô ngốc nghếch chẳng hề phát hiện, tự mình hoang tưởng thêu dệt nên cái vẻ giả giả dối bên ngoài, lúc gặp gỡ Tần Nhiên cô còn nghĩ rằng mình đã gặp được chân mệnh thiên tử.
Nhưng thật nực cười, người cô gặp được không phải là chân mệnh thiên tử, mà là một kẻ nắm trong tay số mệnh của cô.
-
“Đồng Nhan”
Giọng Tần Nhiên vang lên phía sau lưng cô.
Cô xoay người, nhìn về phía anh
“Đúng rồi, cái này trả lại cho anh”
Cô móc một chiếc nhẫn từ trong túi ra. Viên kim cương trên chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh, đẹp đến nghẹt thở.
“Cô giữ đi”
Tần Nhiên đi tới bên cạnh cô, nét mặt không thay đổi:
“Tôi đã vứt rồi, chiếc nhẫn này coi như mất đi ý nghĩa của nó, cô có giữ cũng chẳng sao”
Cô bật cười, đầu ngón tay xoa xoa bên ngoài chiếc nhẫn kim cương:
“Tốt , phải trả lại cho anh tôi cũng thấy đau lòng, chiếc nhẫn kim cương này trị giá rất nhiều tiền, sau này lúc tôi khó khăn còn có thể đem nó bán phá giá “
Sắc mặt Tần Nhiên cứng đờ, khóe miệng khẽ nhếch lên, thản nhiên nói
“Cái này là của cô, tùy cô xử lý”
Cô dừng lại, vẫn nhìn anh cười:
“Tần Nhiên, 4 năm qua anh có từng yêu tôi không...?”
Thật là câu hỏi ngu ngốc! Về sau, mỗi lần Đồng Nhan nhớ lại chuyện này đều cảm thấy năm ấy mình thật khờ khạo. Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đơn giản là tự chuốc nhục nhã.
Tần Nhiên quay đầu, không trả lời.
Đồng Nhan cười giễu cợt
“Ha ha…Tôi hiểu”
Dừng một chút, nhìn anh:
“Chẳng qua, tôi không nghĩ rằng mình lại có thể bị anh lừa nhiều năm như vậy, từ đại học đến giờ đã bốn năm, tôi bị anh lừa 4 năm. 4 năm qua, tôi vẫn cho rằng anh yêu tôi, nhưng diễn xuất của Tần tổng đúng là cao siêu ....tôi xin bái phục…bái phục.”
Tần Nhiên nhìn cô, trầm mặc một lúc, sau đó nói
“Đây là cô thiếu nợ Tần gia”
Cô cười khẩy
“Chơi đùa Đồng gia xong rồi, có phải đã trả hết nợ rồi không?”
Tần Nhiên im lặng.
Đồng Nhan cúi đầu, một lúc sau ngẩng lên:
“Được rồi, tôi cũng nên đi rồi, nếu ký xong đơn ly hôn thì gửi cho Trình Mai Mai, tôi sẽ liên lạc với cô ấy”
“Đồng Nhan…”
Tần Nhiên bỗng nhiên bắt lấy tay cô, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn cô, anh nắm tay cô rất mạnh khiến cô cảm thấy hơi đau.
Cô cười, gạt tay Tần Nhiên ra, hít một hơi nói, giọng nhấn mạnh
“Mọi thứ kết thúc rồi, anh đừng khiến tôi chán ghét nữa được không?”
Mãi lâu sau, khóe miệng Tần nhiên nhếch lên, bật cười
“Xem ra cô cởi mở nhỉ, tôi yên tâm rồi”
“Cám ơn anh nhiều..”
Nói xong cô kéo theo valy đã sớm chuẩn bị xong, tiếng bánh xe valy sàn sạt trên sàn gỗ trang trọng.
Lúc cô đi nhanh ra khỏi phòng,giọng Tần Nhiên lạnh nhạt vang lên sau lưng của cô
“Đồng Nhan, trước khi tôi ký tên, bỏ đứa trẻ trong bụng đi”
Trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo tới mức buồn nôn, khớp xương ngón tay cầm rương hành lý xanh tím, móng tay trở nên trắng bệch, nắm chặt lấy tay cầm bằng sắt. Cô quay đầu thản nhiên cười:
“Tần Nhiên, anh hại tôi trở nên hai bàn tay trắng, anh cho rằng tôi còn có thể sinh con cho anh sao? Tôi không buồn chán tới nỗi mang theo một đứa con riêng đâu"
Tần Nhiên mím môi
“Thế thì tốt”
Đúng, như vậy là tốt nhất, hai người không còn dính líu tới nhau.
Cô xách valy phăng phăng đi xuống lầu, một mạch ra khỏi cửa chính Tâ


Insane