
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341590
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1590 lượt.
vui, trong xe thật ấm áp, bên cạnh lại là khuôn mặt thân thương, ngoài kia là cảnh tuyết rơi, còn cả con đường thênh thang trải dài trước mắt cũng mang lại cho cô cảm giác vui vẻ và hạnh phúc, cho dù mọi thứ đều có giá của nó, nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy tất cả đều rất tốt, tất cả đều rất xứng đáng.
Chuyện về Nữ hoàng và kẻ cướp sau này
Vào giây phút đó cô hiểu ra rằng, một người phụ nữ mạnh mẽ tới mức có thể trở thành Nữ hoàng là chuyện rất đáng kiêu ngạo, nhưng niềm vui lớn nhất của người phụ nữ thực ra chỉ đơn giản là làm một người phụ nữ thật sự mà thôi.
No 1.
Vì biết tin có nhóc kẻ cướp mà Thành Chí Đông vui tới mức cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau lập tức kéo Diệp Tề Mi tới bệnh viện.
Diệp Tề Mi lần này sau khi biết tin mình có thai không tìm gặp bác sĩ Lí Vân nữa, một là sau lần hiểu lầm lộn trước cũng thấy hơi ngại, hai là Lí Vân và mẹ cô vốn là chỗ thân thiết, cô không muốn thông báo với ba mẹ chuyện mình có thai trước khi Thành Chí Đông biết tin.
Không phải anh chàng đó, vậy anh chàng đang đứng đây rốt cục là có phải hay không?
Dù sao cũng phải xua đám người này đi ra chỗ khác đã, Lí Vân yêu cầu cô y tá và đám đồng nghiệp đang háo hức hóng hớt ra ngoài, xong xuôi mới mời họ vào trong.
Sau khi cửa được đóng lại chị mới bắt đầu nói, chị quay qua nhìn trực diện vào Thành Chí Đông, “Tôi chính là bác sĩ Lí, Tề Mi là em học khóa dưới với tôi”.
Đã được nghe danh vị bác sĩ này qua lời kể của Tề Mi, Thành Chí Đông tỏ ra khách khí, “Chào chị, trong bản báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của Tề Mi lần trước có ghi sau khi cô ấy mang thai hệ miễn dịch có vấn đề, tôi muốn hỏi xem liệu tình trạng này có tái diễn hay không?”.
Nghe xong câu này mắt Lí Vân như mở to hơn, đang định nói thì lại thấy Thành Chí Đông đặt bản báo cáo kết quả lên bàn lật giở, vốn trước kia chỉ là một bản báo cáo mỏng vài trang, sao giờ lại trở nên dày cồm cộp thế kia, nhìn kĩ lại thì thấy phía dưới còn có một tập khác.
Tò mò không đừng được chị bèn cầm lên xem, tập báo cáo dày cộp đó thì ra là bản dịch sang tiếng Anh, thoáng nhìn cũng biết là bản dịch của bản báo cáo kia.
Thấy chị có vẻ ngạc nhiên, Thành Chí Đông buột miệng giải thích, “Bản này là do phiên dịch của tôi dịch ra, đọc tiếng Trung tôi không hiểu lắm”.
“Có lòng như thế thì lúc đầu anh biến đi đâu?”. Hiểu rồi, nhưng nhớ lại tình hình ngày hôm ấy, Lí Vân vẫn tỏ ra gay gắt.
Rõ ràng nhận thấy sự thiếu thân thiện của chị, Thành Chí Đông nhíu mày, ngay từ đầu Diệp Tề Mi đã bị chị lạnh nhạt, ngồi bên cạnh im lặng, thấy tình hình bất ổn liền đứng dậy, “Chị, chị đừng hiểu lầm, không liên quan gì tới anh ấy”.
“Sao lại không liên quan?”. Nghe cô nói vậy cả hai người kia cùng đồng thanh nói, nội dung câu hỏi còn giống hệt nhau, nói xong liền quay sang nhìn nhau.
Lúc này không nên cười, nhưng thực sự không thể kiềm chế được, Diệp Tề Mi che miệng phì cười thành tiếng.
Đúng như Diệp Tề Mi dự liệu, lần này sau khi Lí Vân xác định rằng cô đúng là đã mang thai liền lập tức thông báo cho ba mẹ của cô, khi ba mẹ gọi điện tới cô đang cùng Thành Chí Đông trên đường lái xe về nhà, giọng bà Tiền vang lên trong điện thoại đầy uy quyền, cô vừa nhấc máy đã hỏi phủ đầu ngay, “Tề Mi, những gì Lí Vân nói có đúng không?”.
Diệp Tề Mi vẫn rất sợ mẹ, cô cầm chặt điện thoại không lên tiếng, Thành Chí Đông đang lái xe, thấy thái độ của cô như vậy liền cầm máy nghe điện.
“Mẹ, là con đây”.
Đã rất quen với giọng của Thành Chí Đông, nhưng trước kia anh chỉ gọi là bác gái, đột nhiên giờ lại gọi mẹ, khiến bà không thích ứng kịp. Cầm điện thoại lặng người đi, bà Tiền không nói nên lời.
Thành Chí Đông hoàn toàn không để ý tới sự im lặng của bà, tiếp tục nói lớn, “Giờ chúng con đang trên đường tới đó, có tin tốt lành này muốn thông báo với ba mẹ”.
Khi cầm lại điện thoại Diệp Tề Mi vẫn không nói gì, mắt mở to nhìn anh vẻ khâm phục.
“Chuyện gì thế?”. Sắp đến nơi, anh vừa đánh tay lái vừa hỏi cô.
“Lát nữa anh định nói thế nào?”.
Gọi mẹ ngọt quá nhỉ, để xem chút nữa anh bị xử lý thế nào.
“Nói thế nào ý hả?”. Anh lại quay sang nhìn cô, “Rất đơn giản, nói rằng chúng ta sẽ kết hôn”.
Hả? Cô khựng người lại, hai mắt mở to, “Em đồng ý kết hôn với anh bao giờ?”.
Thành Chí Đông vốn đang tập trung lái xe, đột nhiên anh bật xi nhan, đánh tay lái cho xe tấp vào lề đường, quá đột ngột, Diệp Tề Mi túm chặt tay nắm cửa.
“Bảo Bảo”. Sau khi đỗ xe xong, anh tắt máy, quay lưng nhìn cô với biểu hiện hết sức nghiêm túc.
“Chuyện gì vậy?”.
“Anh có phải là một người không?”.
Câu hỏi này vừa bất ngờ vừa buồn cười, nhưng trông vẻ mặt anh nghiêm nghị quá cô không dám cười, lại còn bị vẻ nghiêm túc của anh ảnh hưởng, nên cũng gật đầu rất nghiêm túc.
“Được rồi”. Thành Chí Đông đưa tay đặt lên bụng cô, động tác rất nhẹ nhàng, mắt như cười hỏi, “Ở đây có phải là một người không?”.
“Anh muốn nói gì?”. Lòng bàn tay anh rất ấm, ngoài trời khá lạnh, mặc dù mặc nhiều quần