
Tác giả: Phiêu Du
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134521
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/521 lượt.
vẫn ngủ say sưa như cũ.
Dục vọng lại lần nữa bị bộ dáng đáng yêu của cô châm ngòi.
Lâm Ngạn Lương bắt đầu dùng môi hôn toàn thân cô. Kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, bầu ngực căng tròn dưới tia nắng ban mai càng có vẻ chọc người ta trìu mến. Anh dùng ngón cái cùng ngón trỏ niết chặt nhũ hoa, nhìn nó dần dần đứng thẳng dưới sự trêu chọc của mình.
Dương Thanh Thanh vẫn còn trong mộng đẹp, còn tưởng rằng mình là bị người trong mộng đùa nghịch .
Lâm Ngạn Lương tiếp theo nhẹ nhàng ngậm day nhũ hoa bên kia, hít lấy mùi hương thân thể cô phát ra.
Dương Thanh Thanh cảm thấy mình có giấc mộng rất chân thật! Trong mộng anh háo sắc tựa như trong hiện thực, cũng không chịu thua giở trò với cô.
Lâm Ngạn Lương thấy cô còn chưa tỉnh, nhưng thân thể thật ra đã sớm tỉnh lại, liền tiếp tục trêu đùa.
Anh chuyển chiến trường tới u cốc chật hẹp làm anh tiêu hồn đêm qua. Trượt một bàn tay vào, đầu ngón tay cảm thụ sự co rút ngọt ngào đêm qua, anh tiến vào, muốn dẫn dắt ái dịch của cô, một lát sau chỉ thấy nơi tư mật của cô ướt đẫm một mảnh, nổi lên xuân triều. [thủy triều mùa xuân'>
Dương Thanh Thanh cảm thấy không khoẻ vặn vẹo thân mình.
“Ưm… Đừng...”
Lâm Ngạn Lương vừa nghe thấy, nghĩ rằng cô sắp tỉnh dậy, nhưng thấy cô còn nhắm chặt mắt, thế mới biết cô nghĩ rằng mình đang nằm mơ!
Được, vậy để cho cô rơi vào mộng xuân tựa như ảo mộng đi!
Lại thân nhập một đầu ngón tay, Lâm Ngạn Lương quyết định tạo ra nhung lụa ấm áp tại huyệt khẩu nhỏ hẹp này đi, tiện cho anh xâm nhập.
Dương Thanh Thanh như là nhớ lại kịch liệt tối hôm qua, bắt đầu kêu rên: “Em từ bỏ... Từ bỏ…”
Cô vặn vẹo giãy dụa dưới thân anh.
Cô ngay cả ở trong mộng cũng quên không được sự dũng mãnh của anh! Lâm Ngạn Lương tự hào cười trộm.
Cúi đầu, anh tựa vào vùng đất tam giác của cô, liếm lên da thịt non mềm.
Môi lưỡi nóng bỏng, bắt đầu tiến chiếm cứ đóa hoa xinh đẹp.
Dương Thanh Thanh vặn vẹo lợi hại, nhưng vẫn không có mở đôi mắt xinh đẹp.
Lâm Ngạn Lương không thể kiềm được , tách đầu gối cô, để dục vọng của mình xông vào cửa huyêth ướt át không có người phòng thủ của cô.
Mãi cho đến khi thấy một một vật cứng xông vào thân thể của chính mình, Dương Thanh Thanh mới giật mình tỉnh lại -- mộng xuân này không khỏi cũng quá quá chân thật đi!
Không nghĩ tới cô mới mở mắt ra, liền thấy đôi mắt Lâm Ngạn Lương bị dục vọng đốt cháy nhiệt tình nhìn cô, luật động dưới thân là chân thật khiêu khích cảm quan của cô.
“Anh... Làm sao có thể như vậy?”
Dương Thanh Thanh không thể tin được mình sáng sớm tỉnh lại liền lại bị anh đặt ở dưới thân xâm nhập. Nhưng từng đợt khoái cảm này đang từ từ rơi vào ý thức cô, hòa cùng với cảnh trong mơ.
“Ưm! Trời ơi...” Dương Thanh Thanh bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn. “Quỷ đáng ghét… Anh sao có thể thừa dịp em còn đang ngủ đối xử như vậy với em…”
Cô thật vất vả nói ra một câu đầy đủ.
Đợi Lâm Ngạn Lương lật người cô lại, lại lần nữa sáp nhập từ phía sau cô, cô lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
“Ư a... Ngạn Lương...”
Úi! Anh làm sao có thể như vậy!?
Lâm Ngạn Lương cuồng dã ra vào từ phía sau cô, hai tay vòng tới trước ngực cô, xoa nắn nhũ hoa cô, miệng khẽ nói bên tai cô..
“Thanh Thanh... Thanh thanh...”
Anh hổn hển, rên rỉ thở dốc, làm cho cô cảm thấy rất sắc tình!
Dương Thanh Thanh không tự giác kịch liệt co rút lại kẹp chặt u động lại, áp bách Lâm Ngạn Lương gắng gượng càng động càng mau.
Anh không ngừng gọi tên cô, sau đó để cho mình giải phóng.
Dương Thanh Thanh ở dưới sự thao túng của anh, chỉ có thể thừa nhận anh gây cho mình từng đợt cao trào...
Lâm Ngạn Lương ghé vào trên người Dương Thanh Thanh, thỏa mãn thở ra một hơi. Tuy rằng sáng sớm liền vận động kịch liệt như vậy là mệt chết người, nhưng anh đã quyết định hôm nay cho mình một ngày nghỉ.
Dương Thanh Thanh bị anh đặt ở dưới thân, cảm giác anh rất nặng, lại không khí lực chống cự, càng đừng nói là đẩy anh ra, đành phải khó khăn kêu ở dưới thân anh, “Anh thật nặng! Mau đứng lên đi!”
Lâm Ngạn Lương nghe được cô nói, mới không cam lòng xoay người quay về phía cô, chính mình nằm bên sườn cô, nhìn ngắm thân hình mềm mại làm anh yêu thích không buông tay.
Trên thân thể tuyết trắng, khắp nơi là dấu hôn anh lưu lại, làm cho Lâm Ngạn Lương tức giận mình quá thô lỗ.
“Có đau không?” Anh khẽ vuốt dấu vết này.
Dương Thanh Thanh lắc đầu, sợ một động tác không cẩn thận của mình lại dẫn phát tiến công của anh.
Bị anh kịch liệt yêu hai lần như vậy, Dương Thanh Thanh lại bắt đầu buồn ngủ, toàn thân vô lực chỉ có thể mềm xuống, giống dùng hết khí lực.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới mình còn phải đi làm. Cô lập tức ngồi dậy.
“Mấy giờ rồi?”
Lâm Ngạn Lương nhìn nhìn đồng hồ báo thức trong phòng ngủ, đã mười giờ mười lăm phút.
“Mười giờ hơn”
“Cái gì!?” Dương Thanh Thanh khóc thét. “Em đến muộn! Em tám giờ phải đi làm!”
Đẩy tay Lâm Ngạn Lương ra, cô tự tìm quần áo của mình.
“Đều tại anh! Vì sao không gọi em dậy?”
Không có xin phép tự tiện nghỉ, nhất định sẽ bị trừ tiền l