
Tác giả: Lâm Uyên Ngư Nhi
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134804
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/804 lượt.
ư là vậy, thì không khó giải thích.
Ngược lại, Mộc Tử Mạt ăn mặc tương đối tùy ý, chỉ là một chiếc áo T shirt màu trắng đơn giản, thêm một cái quần jean bảy phần sáng, dưới chân mang một đôi giày màu trắng All Star, nhưng màu da cô trắng nõn, vóc người cân xứng cao gầy, như vậy mặc lên người lại có một mùi vị khác hẳn.
Thấy Mộc Tử Mạt không có phản ứng gì, Tần Thi Nguyệt có chút thẹn quá thành giận, "Này, cô nghe đây , cô đừng cho là mình có bao nhiêu lợi hại, người nào không biết ba cô cùng hiệu trưởng trước kia là đồng học, có một số việc tất cả mọi người trong lòng biết rõ, tóm lại, lần tranh tài này tôi tuyệt đối sẽ không thua cô đâu!"
Mộc Tử Mạt đến phòng tắm thay một bộ quần áo, nhìn vào gương một chút, vươn tay vẫy chút nước, đơn giản làm tinh thần mình phấn chấn một chút đưa tay cột lại mái tóc dài, rồi soi gương nhìn mấy lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Tính ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm đồ trên tay như có điều suy nghĩ, Mộc Tử Mạt nắm tóc, trên mặt đột nhiên thấy nóng ran, hắn, trong tay hắn cầm, không phải là bài thi số học tối ngày hôm qua mình làm sao?
Mộc Tử Mạt không khỏi khổ não, bài thi số học bị hắn cầm nhìn như vậy, áp lực của cô thật quá lớn! Lại thấy dưới bàn còn bày ra mấy bản nháp giấy -- tối hôm qua cô quên dọn dẹp. Cô bình thường đều không như vậy đâu!
"Cách làm đề này sai rồi." Mộc Tử Mạt có chút luống cuống, không biết nên đứng hay là ngồi, chỉ đành phải đứng tại chỗ bất động, chợt nghe Cố Tính bình tĩnh lên tiếng nghe không ra cảm xúc, nhịp tim không thể đè nén mà đập nhanh mấy phần, đến gần một chút, hỏi, "Nơi nào?"
Thấy Cố Tính đưa ngón tay chỉ, Mộc Tử Mạt nhất thời có chút cảm thấy khó xử, Chết! Lại là một đề chứng minh hình học không gian, đề này cô trước kia rất ít làm sai. Câu hỏi thứ 3 là tính toán khối hình học tích, khó trách cô cảm giác đáp án là lạ, 13 lần dấu khai căn 177, bình thường đáp án cũng có quy luật.
Đột nhiên phát hiện hắn mới nãy là nói đến tìm cô, sau một khắc chợt ngẩng đầu lên nhìn, "Cậu tìm mình có chuyện gì?"
Đối với vấn đề cô chợt nhớ đến, Cố Tính hình như sửng sốt một chút, một lát mới lên tiếng, "Buổi chiều có triển lãm một người máy, cậu có hứng thú hay không?"
"Người máy?" Mộc Tử Mạt chợt để bút xuống đứng lên, kích động đến quơ tay múa chân, "Là cùng con người cao một dạng, sẽ đi sẽ động, sẽ chạy trốn sẽ nhảy, người máy!?"
Cố Tính cười cười, hình như cũng lây sự hưng phấn của cô, nghiêm túc nhìn một chút động tác huơ tay múa chân của cô, nụ cười từ khóe mắt chậm rãi lan ra, "Lần này người máy có thể tương đối nhỏ." Editor: Shelena
"Mình muốn đi!" Mộc Tử Mạt vui mừng la hét, mặt mày hớn hở, vội vàng dọn dẹp trên bàn bài thi cùng bản nháp giấy, bởi vì quá mau, tâm không phòng chân bị bàn vấp một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Editor: Shelena
"Cẩn thận!" Cố Tính vươn tay đem cô ổn định, lại giúp cô cất kỹ đồ vật, "Không cần quá mau, triển lãm là buổi trưa mới mở ra, trước tiên, cậu có thể phải theo mình tham gia một hội nghị." Trong âm thanh lộ ra mơ hồ vui sướng. (muốn khoe thành tích với vợ đây mừ ~~)
"Được, không thành vấn đề."
To continue. . .
***
Đến phòng hội nghị, xác định chủ đề lần hội nghị này, Mộc Tử Mạt mới hiểu được Cố Tính đến Nhật Bản là có nguyên nhân, hắn là tới nhận thưởng.
Lần này hội nghị là một buổi ban thưởng, chủ yếu khen ngợi trong cuộc tranh tài thanh thiếu niên quốc tế về khoa học kỹ thuật. Cùng đến từ các nơi trên thế giới, người ưu tú trên sân khấu thi đấu thể thao cũng đạt được vinh dự, không chỉ cần phải có kiến thức vật lý lý luận sâu dày, còn phải năng lực thực tế rất giỏi, hơn nữa, chủ nhà là luôn luôn lấy người máy Nhật Bản công nghệ cao vượt lên đứng đầu thế giới, vì trong đó phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, sợ rằng vượt qua người thường tưởng tượng.
Là người đoạt giải đặc biệt của cuộc so tài lần này, Cố Tính làm đại biểu lên đài phát biểu cảm nghĩ giành giải thưởng, lưu loát nói Nhật ngữ chinh phục mỗi người nơi đây, ngôn từ thỏa đáng hào phóng, nhưng không mất trí khôn.
Người chung quanh bàn luận xôn xao, tranh luận chủ đề chủ yếu là, Cố Tính có phải hay không là người Nhật Bản?
Dĩ nhiên, bọn họ nói chuyện với nhau chính là dùng Anh ngữ, Mộc Tử Mạt đối với Nhật ngữ cũng không thông thuộc, đây là lần đầu tiên cô đến Nhật Bản, cô đã từng có cảm giác, rõ ràng là cũng giống như mình tóc đen da vàng,nhưng nói một câu đều nghe không hiểu, khi ở nước Mĩ lúc gặp phải những người này lại thấy thân thiết.
Có lúc, chân chính làm cho lòng người có khoảng cách, không phải chủng tộc, mà là ngôn ngữ -- tâm cùng tâm bên ngoài trao đổi.
Mộc Tử Mạt ánh mắt phức tạp nhìn người kia trên đài, đột nhiên cảm thấy, mình với hắn lại xa lại càng thêm xa.
Người này, lúc bạn cùng lứa tuổi vì thi đậu một đại học tốt mà ra sức toàn tâm nỗ lực khi đó hắn với bạn cùng trang lứa đã cách xa nhau, mà giờ phút này là vĩnh viễn không thể chạm đến, quanh người
luôn tỏa hào quang, xa k