
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341276
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1276 lượt.
nhìn thấy Trác Dực Đình thích cô, anh cũng không nói một lời. Sẽ không ở trước mặt Trác Dực Đình bàn lộng thị phi (đâm bị thóc, chọc bị gạo), nói cho Trác Dực Đình biết "Cô" là một hạng người gì, cũng sẽ không ra vẻ mình vô cùng hiểu cô dường như không cố ý làm thấp đi, cho dù anh rõ ràng có tư cách này.
Bất luận Trác Dực Đình cùng cô như thế nào, anh cũng sẽ không phản đối, cũng sẽ không chúc phúc, đều là chuyện cùng anh không quan hệ.
Lúc trước Lương Hạo nói chuyện kia, làm cho anh đột nhiên phát hiện, thì ra anh đối với cô thực ra cũng không có làm được tâm bình thường, cũng mang theo thành kiến, cùng cho rằng cô không phải một phụ nữ tốt.
Chí ít phụ nữ tốt sẽ không chủ động lên giường một người đàn ông xa lạ đi?
Đem cô không quen, khiến cho anh cảm thấy cô là một phụ nữ không biết thẹn.
Hẳn là tốt lắm.
"Cô sợ hãi?" Anh bình tĩnh tự thuật "Sợ cái gì?"
Sợ anh đem quá khứ của cô bày ra? Sợ hãi Trác Dực Đình biết chân tướng? Con ngươi anh híp lại.
"Nhị thiếu đợi lâu như vậy, chính là hỏi tôi chuyện này?" Trong lòng cô vẫn thắc mắc, nhưng cũng đoán không ra, trong lúc đó bọn họ có thể có cái gì liên hệ.
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, trước sau như một xa cách, "Tôi nhớ rõ tôi trước kia đi tìm cô."
Cô chau mày, không có mở miệng.
"Cô cùng bạn tốt của cô... " Lộ Thiểu Hành dừng một chút, đó là đoạn trí nhớ không vui vẻ, đối phương đang vui vẻ mắng hai đứa ngốc, mà anh người bị mắng đang đứng trước mặt hai đương sự, tình cảnh có thể nghĩ có bao nhiêu buồn cười.
Lê Họa nắm góc áo của chính mình, cô đương nhiên không có quên tất cả chuyện kia, không biết vì cái gì anh đột nhiên đề cập đến, "Nhị thiếu không cần lưu cho tôi mặt mũi, đúng vậy, lúc đó tôi cố ý giả vờ mình mang thai, để anh chia tay bạn gái của mình, chính là như vậy."
Đều đã lâu như vậy.
Tầm mắt của anh dừng trên mặt cô "Vì cái gì?"
"Ghen tị". Cô trả lời như đây là điều đương nhiên.
Nụ cười của cô còn chưa kịp nở rộ, Lộ Thiểu Hành đã đứng trước mặt cô, "Tôi là nói, vì sao thật sự mang thai lại gạt ta nói không có."
Thanh âm từng chữ từng chữ của anh vang ở bên tai của cô, làm cho cả người cô chấn động.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì."
"Cô nên biết, tôi muốn tra, cuối cùng cũng tra ra."
"Không có đứa nhỏ, bất luận anh tin hay không."
Lộ Thiểu Hành nhìn cô một cái, nếu hỏi không ra cái gì, đương nhiên không cần lãng phí thời gian.
Bước chân của anh vang lên, chậm rãi biến mất.
Đèn hành lang, biểu thị trạng thái bị người quấy rầy, cô chống đỡ thân thể của mình.
Nhắm mắt, nhìn đồng hồ trên tường.
Cái gì đều không có xảy ra, Cái gì đều không có xảy ra.
Lúc sau thức dậy, cái gì cũng sẽ không thay đổi.
Chờ đợi lâu như vậy, đổi lại cái gì đều không có kết quả, nghĩ đến cũng không làm cho Lộ Thiểu Hành cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng không thể nào tức giận. Lên xe khởi động động cơ, xe nhanh chóng vụt đi, nhập vào dòng xe cộ. Trong bóng đêm, hai phía bóng râm mơ hồ không ngừng lùi lại. Đời này anh sống đến hiện tại, không có chuyện gì vui, cũng không có chuyện gì đau lòng, mỗi ngày lại lập lại giống nhau. Chính mình cũng không phải thánh nhân, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, chẳng qua không biết mình thật sự để ý cái gì, có cái gì vậy đáng giá để mình để ý.
Nhưng khi nghe Lương Hạo nói ra sự thật kia, trong nháy mắt đầu óc lại trống rỗng. Cũng không biết nên làm cái gì, chỉ là muốn tìm cô xác nhận sự thật kia.
Gọi một cuộc điện thoại, anh sẽ biết rõ ràng tất cả.
Lúc dặn dò xong, vứt máy qua một bên.
Rất nhiều người đều biết anh cùng La Mai từng hẹn hò, cũng đều nghĩ La Mai là mối tình đầu của anh. Thực ra anh bây giờ nhớ đến bộ dạng của La Mai có vẻ mơ hồ. Nếu căn cứ vào định nghĩa mối tình đầu là người đầu tiên thích, La Mai cũng không phải mối tình đầu của anh. Mối tình đầu của anh là một cô gái tướng mạo xuất chúng, lúc ấy không ít con trai đều không cố ý gọi cô bé kia là "Thiên tiên", đều nói trên người cô có một luồng tiên khí nói không nên lời.
Người không tầm thường thế nào cũng có được cuộc sống không tầm thường. Tựa như không có ai biết, Hậu Gia Tương lại mất ở năm hai mươi tuổi, mà từ đó về sau Kỷ Y Đình cũng mất tích.
Lúc đó, Lộ Thiểu Hành cũng rất khó chịu.
Lúc tham gia lễ tang của Hậu Gia Tương, Kỷ Y Đình cũng không có xuất hiện.
La Mai đứng ở bên cạnh anh.
Từ đó về sau cuộc sống của anh không còn Kỷ Y Đình xưng anh gọi em thân thiết, cũng không còn Hậu Gia Tương cười giống đám mây tinh khiết nhất chân trời nữa.
Cuộc sống vẫn tiếp tục không ngừng, cũng không vì ai mà dừng lại, anh vẫn như cũ làm từng bước học qua đại học, La Mai cũng làm bạn ở bên cạnh anh.
Đại học, sinh viên sẽ cạnh tranh vô cùng sôi nổi, mà anh làm chủ tịch hội học sinh, bày ra các hoạt động, nhất là hoạt động sau khi kết thúc bữa tiệc, không thể không ra mặt. Rõ ràng ở đại học, nhưng lại cùng ra xã hội không có gì khác biệt.
La Mai làm hội trưởng hội học sinh, chút kinh nghiệm