Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Tây Sương Thiếu Niên

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1342061

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2061 lượt.

thì cuống lên, nhất quyết kéo tôi cùng đi: “Vậy lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp cũng được.”
Đến bãi đỗ xe, Lâm tổng giám lên chiếc xe thích hợp với con người cô ta nhất, một chiếc “tuần dương hạm” trên mặt đất màu đỏ cực kỳ bá đạo.
Mấy người này kéo tôi lên một cái xe nào đó mà tôi chẳng biết, rồi châm thuốc cầu xin tôi: “Người anh em, thật sự không dám giấu gì cậu, mọi người ra ngoài làm ăn đều không dễ dàng gì. Chúng tôi đã nhắm chuẩn thị trường này mới không tiếc mọi giá để đổ vốn vào. Cửa hàng bên đó chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ còn đợi vượt qua ải của Lâm tổng giám nữa thôi, cậu giúp chúng tôi xong việc, năm vạn!”
Tôi là kẻ nghèo khó, hiện đang thuê một căn phòng ngầm dưới đất tám mươi tệ một tháng. Năm vạn cơ à?
Tôi động lòng rồi, nhưng cũng bất lực, tôi vẫn lắc đầu.
“Sáu vạn!”
“Không phải thế đại ca à, các anh có cho tôi nhiều hơn nữa thì tôi cũng không làm nổi đâu.”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã chạy đến một khách sạn, họ thuê một phòng bao riêng, tôi tự biết mình không thích hợp với những nơi xa xỉ thế này, đi vài bước lại lùi lại tìm cách chuồn. Nhưng mấy người kia thật là, không biết sao lại quay lại giữ chặt lấy, kéo tôi vào phòng.
Bọn họ vừa ăn vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn. Chỉ là có chút ý kiến bất đồng về việc nhập hàng. Lâm tổng giám kiên quyết muốn công ty đích thân chuyển hàng đi, còn bọn họ thì kiên quyết muốn tự đến nhận hàng. Tôi thấy chẳng có gì khác biệt cả, nhưng sau đó thì nghe ra, nếu công ty chuyển hàng thì sẽ được thêm một khoản phí vận chuyển không nhỏ. Lâm tổng giám cũng thật là keo kiệt, có chút như vậy cũng muốn kiếm chác từ người ta. Phải biết là người ta đang giúp công ty mình làm ăn chứ?
Lâm tổng giám nổi giận đập bàn: “Sản phẩm của công ty tôi tốt như thế, không sợ không có ai tiêu thụ! Nếu không nhất trí được điều kiện này thì thôi không cần bàn nữa!” Cô ta cũng thật dứt khoát, nói xong là đứng dậy luôn.
Mấy người kia cuống cuồng đứng dậy mời Lâm tổng giám ngồi xuống bàn tiếp, mời rượu tôi rất nhiều, rồi cũng mời cả Lâm tổng giám. Cô ta thấy tôi ngồi ở đây cũng chẳng thể hiện nét mặt gì, bảo tôi lại ngồi bên cạnh rồi tôi phải thay cô ta uống hết rượu, cũng may tửu lượng của tôi rất khá.
Nhưng sau đó tôi uống phải ly rượu có vị gì đó rất lạ, uống rồi tôi cảm thấy không ổn, rất đắng, ngửi thì thấy vẫn là rượu thôi, hay là mấy người kia cho gì vào? Lâm tổng giám cũng uống vài cốc.
Tôi vừa ngồi xuống thì đầu óc choáng váng, chắc chắn bị mấy người kia cho vào tròng rồi.
Lâm tổng giám uống nhiều hơn tôi vài cốc, đôi mắt mơ màng sau cặp kính cho tôi biết cô ta đã say rồi. Cô ta mơ màng ký hợp đồng, thật ra hợp đồng cũng chẳng có gì, chỉ là công ty không được chuyển hàng nữa mà thôi.
Mấy người kia bắt tay với bọn tôi rồi rút lui hết, để lại tôi và Lâm tổng giám. Đầu óc tôi quay cuồng, rất muốn ói. Toàn thân tôi gần như không còn chút sức lực nào, gắng gượng đứng dậy lần sờ ra cửa, cô ta gọi tôi lại: “Đỡ tôi về!”
Tôi dìu cô ta ra khỏi phòng, tuy choáng váng nhưng tôi vẫn còn ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn: “Lâm tổng giám, tôi không thể đưa chị về được đâu.” Cô ta lấy điện thoại ra, bấm bấm rồi nhìn nhìn, sau đó đưa điện thoại cho tôi bảo: “Tìm cho tôi cái tên cầm thú Vương Hoa Sơn.” Vương Hoa Sơn chính là tổng giám đốc của Viễn thông Ức Vạn, hơn bốn mươi tuổi, có con có cái rồi, ly hôn N lần, nhiều vợ nhiều phúc, nghe đồn là bạn trai của cô ta. Không ngờ cô ta lại gọi lão tổng như thế...
Tuy ý thức vẫn còn nhưng mắt tôi không thể nhìn được chữ trên màn hình nữa: “Lâm tổng giám, mấy thứ trên màn hình điện thoại của chị là chữ à?”
“Tôi cũng thấy không phải.”
Cô ta nói xong thì “ộc” một tiếng, phun hết lên người tôi, một đống hỗn độn chảy từ cổ tôi xuống. Tôi từ từ cúi đầu nhìn, cô ta vẫn tiếp tục nôn. Tôi muốn đẩy cô ta ra nhưng lại không dám, bộ não của tôi lúc này vẫn làm việc một cách thần kỳ.
Trời ơi, quần áo của tôi, từ đầu đến chân đều là mấy thứ kinh tởm từ trong dạ dày của cô ta. Có một cô nhân viên chạy lại: “Khách sạn chúng tôi có phòng trên tầng mười ba, chi bằng tôi đưa anh chị lên nhé”. Cô nhân viên này thật yêu nghề.
Tôi không muốn đi nhưng cô nhân viên lại đỡ tay trái của Lâm ma nữ, tôi lại đang đỡ tay phải của cô ta, cảm giác thấy cô nhân viên đó kéo hai chúng tôi ra thang máy rồi lên bộ phận cho thuê phòng.
Một phòng đôi năm trăm tám, phòng đơn bốn trăm tám. Tôi lấy ví tiền ra, chỉ đủ thuê một phòng đơn, mà đó lại là toàn bộ tiền ăn của tôi trong tháng này, nếu tôi thuê phòng thì có lẽ tháng này tôi chết đói nơi đầu đường xó chợ mất...
Tôi đang do dự thì cô nhân viên nhiệt tình kia giật lấy ví, lấy hết tiền ra trả tiền phòng. Tôi sầu thảm cầm lấy chìa khóa phòng, đỡ Lâm tổng giám về phòng số 1314, tai còn nghe được đoạn đối thoại giữa cô nhân viên nhiệt tình và cô lễ tân: “Hôm nay lại có người thuê phòng đơn, Tiểu Lý, cậu giỏi thật đấy!”
Trời! Thì ra cô nhân viên nhiệt tình đó chỉ vì tiền hoa hồng thôi.
Tôi dìu Lâm Tịch, cô ta vẫn bước đi được. Lâm Tịch đi giày cao