
Tác giả: Tây Sương Thiếu Niên
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1342117
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2117 lượt.
lại không dám nhìn thẳng. Hai chúng tôi nhìn rất buồn cười, trên mặt dán đầy băng urgo. Đồng nghiệp chào hắn ta: “Trưởng ban Mạc bị sao vậy?”
“Tối qua không cẩn thận ngã cầu thang.”
Đồng nghiệp ấy hỏi tôi: “Ân Nhiên, cậu sao thế?”
“Lúc trưởng ban Mạc bị ngã tôi lại đỡ anh ấy nhưng không được, thế là cả hai đều lăn xuống. Anh nói xem có đúng không, trưởng ban Mạc?”
“Đúng, đúng, đúng.”
Khi tôi ở văn phòng thì Mạc Hoài Nhân không dám giở trò háo sắc như trước nữa. Nếu hắn còn dám động tay động chân với các nữ đồng nghiệp là tôi sẽ lại đá hắn ngay. Cục diện giờ đã rất khó cứu vãn, chi bằng nhân cơ hội chưa đi khỏi đây mà đả kích hắn nhiều một chút. Nếu bị đuổi đi thật thì sau này tôi thật sự không biết sẽ đi đâu đây...
Bạch Khiết tiến lại nhìn mặt tôi:
“Có đau không?”
“Không có cảm giác gì cả.”
“Tan làm đi ăn với tôi nhé?”
“Chị không sợ người khác đâm dao sau lưng à?”
“Đâm thì cứ đâm, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên”. Bạch Khiết thành thật nói.
Tôi đã làm việc ở đây hai tháng rồi nhưng chưa đi ăn với bất cứ đồng nghiệp nào. Đám súc sinh đó chỉ coi tôi là hạng người hạ đẳng, giống như người hạ đẳng trong mắt Lâm ma đầu vậy, ngay nói chuyện với tôi một câu cũng thấy lãng phí. Chỉ có Bạch Khiết là thân thiện với tôi. Vẫn là câu nói cũ, nếu một hôm nào đó muốn tự sát, tôi nhất định sẽ mang lò than đến văn phòng, trói cả Mạc Hoài Nhân và các đồng nghiệp khác lại, đuổi Bạch Khiết đi rồi đốt lò...
Nghĩ nhiều quá rồi, dạy người khác làm việc xấu rồi... Bạch Khiết mời tôi đến một quán ăn khá đẹp. Thật ra ngoài những người hạ đẳng đi lắp điện thoại như chúng tôi, những nhân viên có hợp đồng chính thức đều có đãi ngộ rất tốt, còn chúng tôi mọi khoản cộng lại cũng chỉ hơn một nghìn tệ một tháng. Nhưng dù vậy, tháng trước tôi gửi một nửa lương về, bố mẹ cứ khen tôi mãi. Trong điện thoại tôi cố nén khóc, chỉ mấy trăm tệ cũng quan trọng với họ như vậy.
Đúng là sinh viên thì chẳng có gì giỏi giang cả, giống như một giáo sư dạy chúng tôi đã nói: “Đứng ở trung tâm thành phố, ném một viên gạch, mười người ngã thì bảy người là sinh viên, hai người có trình độ từ thạc sĩ trở lên”. Mấy người bạn của tôi vào đường dây buôn bán trái phép còn lừa tôi vào theo. Có những bạn lương tháng chỉ mấy trăm đến một nghìn tệ, những người vừa ra trường mà có lương trên hai nghìn thì rất ít, một số người còn không có cả việc làm...
“Tiểu Ân Nhiên, cậu đang nghĩ gì thế?” Tiếng Bạch Khiết kéo tôi quay về hiện tại.
“Không có gì ạ! Chị Bạch, chị làm ở đây bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn hai năm.”
“Mạc Hoài Nhân vào công ty từ bao giờ?”
“Sớm hơn tôi. Có phải tối qua cậu đánh nhau với hắn?” Bạch Khiết hỏi, giọng quan tâm ân cần khiến tôi thấy ấm lòng.
“Vâng, hắn gọi mấy người đánh tôi, nhưng xem ra hắn còn thảm hơn tôi.”
“Cảm ơn cậu.”
Bạch Khiết bỗng nghiêm túc nhìn tôi, tuy không phải ánh mắt dụ dỗ nhưng cứ nhìn như thế thực sự khiến tôi mất tự nhiên. Tôi cúi đầu ăn, cả hai không nói gì.
Ăn xong, tôi bảo tôi phải đi rồi, chị ấy bỗng đề nghị về cùng tôi. Dù sao về căn phòng dưới hầm đó cũng chẳng có việc gì, thế là tôi đi dạo quảng trường cùng chị.
“Giờ cậu đang sống ở đâu?” Bạch Khiết hỏi.
“Khu Đại Phố”.
“Xa thế sao? Nhà mua à?”
“Nói ra thật xấu hổ, đó là căn phòng tôi thuê, tám chục tệ một tháng”.
“Hả?” Bạch Khiết rất kinh ngạc, “Có nhà thuê tám chục tệ sao?”
“Là phòng dưới hầm chị ạ.” Tôi càng bối rối hơn, chỉ mong chị ấy không nghe thấy. Nếu đang tìm hiểu đối tượng thì khi người ta nghe thế chắc chạy một mạch không ngoảnh đầu lại rồi.
“Phòng dưới hầm?” Bạch Khiết càng ngạc nhiên hơn. “Tôi có nghe nhầm không? Nhìn Ân Nhiên cậu bình thường cũng phóng khoáng lắm, còn giống một thiếu gia có gia cảnh tốt ấy chứ!”
Cái vẻ phóng khoáng ấy đúng là từng có, nhưng đấy là khi bố tôi còn làm lãnh đạo huyện. Giờ thì khác rồi: “Tôi không có tiền, nhà cũng rất nghèo, một mình tôi lăn lộn ở thành phố này.”
Bạch Khiết không nói gì, đi mấy bước lại nói: “Ân Nhiên, đã đắc tội với trưởng ban Mạc, cậu và tôi đều biết sẽ không thể ở lại lâu được đâu. Cậu vẫn nên nhanh chóng tìm việc khác, nếu không có chỗ ở thì có thể đến chỗ tôi, không có tiền thì tôi cho mượn.”
Tôi cảm kích, thật sự là muốn hôn chị ấy một cái: “Cảm ơn chị, nhưng chỗ của tôi vẫn chưa hết hạn…” Chỗ ổ chuột như thế còn hết hạn cái quái gì chứ? Tôi không muốn ở đó lâu rồi, nhưng vấn đề là chị Bạch là phụ nữ đã ly hôn. Ai biết được tình hình gia đình cô ấy ra sao. Với cả da mặt tôi đâu có dày như vậy. Tôi một mình đi đâu cùng vậy, nhưng hủy hoại sự thanh bạch của người ta thì có lẽ cả đời người ta sẽ không yên ổn.
“Răng của cậu bị sứt một miếng nhìn đáng yêu thật!” - Bạch Khiết nhìn răng tôi rồi cười.
“Tối qua đánh nhau không cẩn thận nên mới bị…”
Bạch Khiết nhìn xung quanh không có ai, hỏi tôi: “Cậu đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Chưa.”
“Cởi quần áo ra.”
Tôi biết chị ấy muốn xem vết thương, tôi cởi áo, cô ấy chạm vào mấy chỗ bị thương: “Có đau không?”
“Một chút.”
“Sao không bôi thuốc?”<