Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nửa Kiếp Hồng Nhan Một Kiếp Du Ca

Nửa Kiếp Hồng Nhan Một Kiếp Du Ca

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 134853

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/853 lượt.

chân cô.”
Nàng ấy nói: “Chàng thì không. Chàng khác với những gã đàn ông tầm thường.”
Ta nói: “Vậy thì ta chỉ có một cách! Ta nghĩ phương pháp này sẽ hiệu nghiệm với bất cứ gã đàn ông nào. Có điều, cô nương bằng lòng hy sinh những gì cho hắn?”
Nàng ấy do dự thật lâu rồi mới trả lời: “Có thể cho hết những gì ta có!”
Ta bảo nàng ấy thay y phục của ta, trang điểm tỉ mỉ cho nàng ấy và dạy nàng ấy vài kỹ năng bí truyền của mình.”
Bạch Đồng đã đỏ mặt nhưng vẫn không nén được tò mò tiếp tục nghe Phiêu Phiêu kể chuyện.
“Các người nhìn thấy hiện nay nàng ấy mặc y phục trắng, thuần khiết như tiên nữ trên thiên giới nhưng năm đó, nàng ấy mặc y phục của ta, yêu kiều, rực rỡ không sao tả xiết. Không cần nói bất cứ câu nào, không cần có bất cứ hành động nào đã có thể khiến đàn ông phải tơ tưởng. Ta cứ ngỡ rằng phàm là đàn ông thì không thể từ chối nàng ấy nhưng không ngờ chỉ vài canh giờ sau đó, hai thiếu nữ kia lại dẫn ta tới gặp nàng ấy lần nữa. Lúc đó, mắt nàng ấy vẫn còn rưng rưng lệ, trên người còn khoác chiếc áo của đàn ông. Nàng ấy nói với ta, người đàn ông đó chẳng những không bị quyến rũ mà còn đuổi nàng ấy đi.
Khi đó ta nghĩ, nếu người này không hề tơ tưởng gì tới nàng ấy thì sẽ không khoác thêm áo cho nàng ấy. Đứng trước một nữ tử như thế, đã động lòng mà còn có thể kìm giữ được mình thì chắc chắn đây không phải là một người đàn ông tầm thường.
Ta định khuyên nàng ấy mọi chuyện không thể quá cưỡng cầu nhưng thấy nàng ấy đã quyết ý, ta cũng không thể nói gì hơn, đành đưa cho nàng ấy xuân dược mà ta đã đặc chế…”
“Xuân dược?” Tần Phong làm rơi chén rượu vừa bưng lên xuống mặt bàn làm rượu bắn tung tóe mà y vẫn không hề hay biết, trên mặt chỉ có vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.
Ba người còn lại đều ngạc nhiên nhìn Tần Phong. Y không phải là người nghe chuyện của người khác mà lại nhập tâm như thế, càng không dễ dàng để lộ cảm xúc thật của mình, trừ phi…
Phiêu Phiêu ngẩn ngơ nhìn phản ứng khác thường của Tần Phong, bỗng hiểu ra tất cả. “Bao nhiêu năm qua, ta vẫn không sao hiểu nổi rốt cuộc người đã từ chối nàng ấy là người như thế nào, hắn ta có gì đặc biệt vì khi nãy ta cảm thấy loại người như Lạc Vũ Minh không xứng như vậy. Đừng nói gã đàn ông đó chính là… chàng!”
Tần Phong không hề phủ nhận, chỉ nhìn chén rượu trước mặt rồi cười khổ một tiếng, sau đó nhặt cái chén không, đưa lên miệng.
Bạch Đồng và Nam Cung Lăng há hốc miệng cả buổi, không sao khép lại được.
Lạc phu nhân? Chưa nói đến chuyện sao nàng ta phải quyến rũ Tần Phong vội, chỉ tính việc nàng ta quyến rũ bằng hữu của phu quân mình thôi thì cũng đã là chuyện đại kỵ trên giang hồ rồi.
“Đại ca!” Nam Cung Lăng thử dò hỏi: “Phong thái ấy không phải đàn ông nào cũng có thể hưởng thụ nổi. Đừng nói là huynh và nàng ta thật sự có gì với nhau đấy nhé?” Nam Cung Lăng hết sức tò mò nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Tần Phong thì đành im bặt.
Tần Phong rót một chén rượu. Bàn tay đang cầm chén rượu nổi gân xanh chi chít, cái chén bằng bạch ngọc bị bóp nát trong nháy mắt.
Không ai dám hỏi tiếp nữa, bởi vì mọi người đều biết nếu không có gì xảy ra thì Tần Phong sẽ không phẫn nộ như thế.
Chuyện này nhất định là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời Tần Phong.
Nam Cung Lăng đứng dậy, kéo Bạch Đồng theo, hai người lặng lẽ rút lui.
Phiêu Phiêu thì không đi mà im lặng nhìn chàng trai gần trong gang tấc mà lại xa xôi như biển trời cách mặt.
“Có cần ta uống với chàng không?”
“Ngồi đó trò chuyện với ta một lát đi!”
Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh y, nói sâu xa: “Thì ra nàng ấy chính là người mà chàng luôn không muốn đối diện!”
Tần Phong nhướng mày, tỏ vẻ điềm nhiên như không. “Có quá nhiều nữ nhân muốn lao vào lòng ta, ta không muốn đối diện với ai cả.”
“Nhưng nữ nhân dùng loại xuân dược cực mạnh, lại khiến chàng không thể phát giác thì chắc là không nhiều, đúng không?” Phiêu Phiêu thấy sắc mặt y hơi nặng nề thì tiếp tục: “Với công lực của chàng, thuốc ấy đâu đến mức khiến chàng mất đi sự tự chủ, trừ phi… lý trí của chàng vốn đã mất đi sức kháng cự rồi.”
Tần Phong không trả lời nàng ta mà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng cây lê khẽ đung đưa trong gió thu. Lại vào thu rồi, y ghét nhất là mùa thu, bởi mỗi khi y nhìn thấy lá cây trổ vàng, lá vàng phủ đầy mặt đất thì lại nhớ tới hình bóng lẻ loi, cô độc dưới gốc cây hoa vàng ấy, nhớ tới những ký ức đã phủ bụi ấy.
“E là chỉ có nữ nhân như thế mới có thể khiến chàng nhớ mãi không quên.” Phiêu Phiêu thấy Tần Phong nhìn ra cửa sổ thất thần thì không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Sáu năm chờ đợi ròng rã mà nàng ta vẫn không thể có được trái tim của y.
Tần Phong hạ giọng quát: “Ta đã nói là đừng nhắc đến nàng ấy trước mặt ta!”
“Không nhắc tới thì chàng sẽ quên được sao? Bất luận chàng uống bao nhiêu rượu thì vẫn không nhầm ta là nàng ấy, chứng tỏ dù say đến cỡ nào thì trong đầu chàng, nàng ấy vẫn rất rõ ràng.”
“Phiêu Phiêu, Nam Cung Bùi Hiền là một người đàn ông tốt, hắn có thể cho nàng hạnh phúc. Nàng đã lãng phí quá nhiều thời gian vì ta, ta kh