
Tác giả: Trản Trà
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341228
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1228 lượt.
Khoảnh khắc anh chìm vào thân thể, cô run rẩy giữa đau đớn cùng vui sướng cực hạn không đè nén nổi.
Khoái cảm ồ ạt khó có thể hình dung gần như điên cuồng bao trùm hai con người đang quấn quít đắm say.
Ý nghĩ không quá rõ ràng nhất thời càng trở nên hỗn loạn.
Điên rồi. Cô nghĩ, giờ khắc này, bọn họ đều điên rồi.
Trải khắp mọi nơi, ngoại trừ hơi biển tản ra quanh thân người nọ, còn có lời lẽ bá đạo ngang ngược của anh.
Cô đã không còn nghe được tiếng thở dốc cùng rên rỉ xen lẫn đau đớn và sung sướng dần vang vọng bật ra từ miệng mình, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sóng trào trải rộng quanh thân cùng xung động kịch liệt dưới thân như trước.
Trong nháy mắt cả hai cùng lên tới cao trào, trí não sớm đã quên hiện thực của cô chỉ còn lại một từ trực quan nhất và cũng là chuẩn xác nhất—
Quá tuyệt.
Đó là trải nghiệm cô chưa từng trải qua, gần như ngập tràn trong khoái cảm vô cùng.
…
Một đêm điên cuồng mà hỗn loạn.
Vừa rạng sáng, cô chậm rãi mở mắt trong cơn đau nhức mệt mỏi rã rời gân cốt.
Bên cạnh là khuôn mặt ngủ say vô cùng anh tuấn của anh.
Hốc mắt sâu thẳm, màu sắc như đá vỏ chai khiến những người đối diện không ngăn nổi kinh hãi.
Sống mũi thẳng tắp, làm khi hôn anh bạn sẽ bị chóp mũi cao ngất đè vào phát đau.
Hàng mày sắc nét mà thẳng tắp, cùng với mỗi sợi mi dài đều rất rõ ràng.
Nhìn khuôn mặt như vậy, trái tim cô chợt dâng lên một tình cảm hỗn loạn mà phức tạp.
Quen thuộc nhất mà cũng xa lạ nhất.
Mà chính cô rốt cuộc đã cùng anh đột phá phòng tuyến cuối cùng kia.
Cô gần như đã muốn nhấc chân rời đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ qua lại nữa.
Nhưng thoáng chốc trong đầu lại hiện lên những mẩu ký ức lướt nhanh như ánh chớp gần như không đếm xuể.
Rốt cuộc vẫn là, luyến tiếc.
Cố chịu đựng cơn đau nhức khó chịu trên cơ thể, cô nhặt từng chiếc quần áo rải rác trên nền nhà mặc vào.
Mỗi khi cài xong một cúc, cô lại đem ký ức đêm qua xóa đi một ít.
Đến khi quần áo hoàn chỉnh, cô lẳng lặng sải bước đẩy cửa ra.
Từ đầu đến cuối, không hề quay đầu liếc anh một cái.
Chạy xe tới bờ biển, cô ôm hai cánh tay ngồi xuống.
Gió thổi mát lạnh.
Mái tóc dài đen như mực bị gió thổi tung, sợi tóc quấn vào nhau, trên tai trên trán đều có cảm giác hơi ngứa.
Không ngoài dự đoán, di động đặt cạnh trong không gian yên tĩnh phát ra âm thanh hơi chói tai.
Nhìn dãy số quen thuộc kia, cô hít sâu một hơi, giơ tay ấn phím trò chuyện.
“Nghe cho kỹ,” cô khẽ cắn môi dưới lên tiếng trước, giọng nói êm ái xưa nay lúc này hoàn toàn trong trẻo lạnh lùng: “Tối hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chẳng có gì xảy ra cả.”
Anh không nói, chỉ lẳng lặng giữ ống nghe chờ cô nói tiếp.
Cô biết, im lặng, là dấu hiệu cho thấy anh không đồng ý.
Giống như vô số lần trước kia, mỗi khi cô nói hoặc làm chuyện gì anh không đồng ý, bên kia đều im lặng không nói.
“Việc đó là ngoài ý muốn.” Cô gắng sức nhắm mắt, ngừng vài giây rồi lại mở ra. “Chúng ta, vẫn là chúng ta ngày trước.”
Cô sợ anh sẽ mở miệng phản bác, cũng vì từ nhỏ đến lớn những gì anh nói đều được chứng thực là đúng, vì thế cô quả quyết cúp điện thoại.
Cho dù là lừa mình dối người cũng tốt…
Bởi vì trong nhất thời, cô thật sự không biết mình nên tiếp nhận sự thay đổi gần như đảo lộn giữa hai người như thế nào.
…
Cô tên Chu Mộc, 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học Sheffield với thành tích xuất sắc, hai tháng trước nữ tiến sĩ trẻ tuổi này quyết định về nước.
Tầm chạng vạng, trong căn hộ thuê nho nhỏ của mình, Chu Mộc bắt đầu làm bước chuẩn bị cuối cùng trước khi về nước.
“Quần áo, sách, bộ sưu tập, đồ trang điểm…” Chu Mộc xòe đầu ngón tay tính toán kiểm kê, ánh mắt đồng thời quét qua danh sách đã liệt kê đầy đủ trên tay.
Đang kiểm tra, điện thoại trong túi reo lên “đinh đinh –”.
Nhìn hiển thị trên màn hình, Chu Mộc nhoẻn miệng cười, chọn một tư thế thoải mái nhất ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở sau người.
“Sao nào,” Hàng mày thanh tú khẽ nhếch cao, ở nơi đối phương không nhìn thấy, Chu Mộc cười tới mức mặt mày rạng rỡ: “Tin tức của đồng chí giải phóng quân vẫn nhanh nhạy thật đấy! Nghe nói bổn tiểu thư muốn về nước, vui tới nỗi không tìm ra hướng bắc luôn rồi phải không?”
[không tìm ra hướng Bắc: ý nói bị lạc mất phương hướng, không có đầu mối'>
“Em nghĩ nhiều rồi.” Đầu ống nghe kia truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Anh sâu sắc cảm thấy đối với anh mà nói đây thật sự không thể xem là tin tức tốt lành gì. Thế nào, ăn đã cơm Tây bít tết rồi, lại nhớ tới cố hương phải không?”
“Nói cái gì thế hả, giỏng tai lên mà nghe đây này!” Chu Mộc bĩu môi, giọng nói trong trẻo cất cao: “Bổn tiểu thư đây là áo gấm về làng! Hấp thụ xong dinh dưỡng của nước ngoài, cuối cùng vẫn trở về đền đáp công ơn tổ quốc!”
“Ồ, vậy thì tôi thật đúng là thay tổ quốc cùng nhân dân cám ơn ngài.” Đối phương rõ ràng không tin lời cô: “Cân nhắc kỹ chưa? Công ăn việc làm bên đó không phải tốt lắm à? Em cam lòng quay về như vậy à?”
“Ừm.” Chu Mộc rúc trên ghế sofa thờ ơ nghịch móng tay mình