
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương
Tác giả: Kim Tinh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134655
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/655 lượt.
như việc không liên quan đến mình nhìn cô vài lần, bên cạnh người đàn ông là người phụ nữ trang điểm lộng lẫy cười vui mừng, lớp phấn trắng dày cộp cũng không che được nếp nhăn trên mặt bà ta khi thanh xuân một đi không trở lại, người phụ nữ nắm tay một đứa bé trai.
Trái tim Ninh Hinh Nhi đập nhanh một nhịp, nhanh chóng núp sau lưng viện trưởng, hành động này của cô làm người đàn ông bất mãn cau mày, nụ cười trên mặt người phụ nữ cũng biến mất, ngay cả viện trưởng cũng bất mãn, kéo cô ra, “Con làm gì đấy?”
“Con……..” Đứa bé nam kia nhìn thật buồn nôn, rõ ràng đã khoảng bảy tuổi rồi, lại vẫn chảy nước miếng như đứa con nít.
“Còn không mau kêu ba, mẹ?” Viện trưởng chỉ muốn cô nhi viện này bớt đi một đứa trẻ trong việc ăn uống, một công đôi việc, một mặt cắt giảm được số người, một mặt giành được chức hiệu trưởng nổi tiếng.
“Con……. Không…….” Cô mới nói một chữ “không”, trên cánh tay có thêm một vết bầm tím, vết bầm trên cánh tay nhỏ gầy nhìn cực kỳ ghê sợ.
“Còn không gọi!” Thấy vẻ mặt gia đình đó ngày càng khó coi, trong viện trưởng càng thêm nóng nảy.
Viện trưởng sốt ruột, Ninh Hinh Nhi cũng nôn nóng, cho dù cô đã mười tuổi nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, bị viện trưởng hung ác nhìn chằm chằm, mũi cay cay, miệng mếu máo, ngay sau đó “oa” một tiếng, khóc lớn.
Khóc đến long trời lở đất, người đàn ông bức tức dụi mẩu thuốc, mặt người phụ nữ run lên giống như muốn làm rơi hết phấn xuống đất mới cam tâm tình nguyện, viện trưởng xấu hỏ như bị ngươi ta hất thùng phân và nước tiểu vừa đen vừa thôi vào người.
“Ha ha……….” Chỉ có đứa bé trai chảy nước miệng cười, chỉ vào Ninh Hinh Nhi vui vẻ không thôi.
Nụ cười này khiến Ninh Hinh Nhi quên cả khóc, người phụ nữ cũng hớn hở.
“Tốt lắm, tốt lắm, chỉ cần con tôi thích là được, mau làm thủ tục đi.” Người đàn ông nói như vậy, người phụ nữ cũng gật đầu phụ hoạ.
“Đừng, tôi không muốn!” Ninh Hinh Nhi hoảng sợ nhìn người phụ nữ kia duỗi tay ra, sợ tới mức bám chặt lấy cột nhà, cả tay chân đều bám lấy, bám lấy cột nhà như con bạch tuộc.
“Đừng làm rộn, mau xuống đây!” Viện trưởng tức giận ra lệnh.
“Đúng vậy, xuống đây đi!” Người phụ nữ trông ôn hoà nhưng lại cắn răng nghiến lợi nói.
“Ha ha…….” Bé trai vẫn cười khanh khách không ngừng.
“Viện trưởng, thủ tục đâu?” Người đàn ông không nhịn được, “Thật là, chỉ muốn nuôi một đứa con gái có phải phiền như vậy không?”
“A…… không… không được, ba, mẹ……… hu hu……….” Ninh Hinh Nhi lại khóc, bị viện trưởng kéo xuống rồi đẩy về phía người phụ nữ.
Trong nháy mắt thủ tục đã làm xong, Ninh Hinh Nhi thấy không còn cơ hội, cũng không khóc nữa, im lặng ngồi một góc, bên cạnh là bé trai nuốt nước miếng, nói không rõ: “Đẹp…. Thật là đẹp…….”
Ninh Hinh Nhi run rẩy, ngồi cứng ngắc, đột nhiên người phụ nữ ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng nói, nói ra những lời lạnh như dao: “Nếu không phải con tao thích mày, tao còn lâu mới nhận nuôi mày….. mày ngoan ngoãn chút, tao sẽ đối xử tốt với mày, nếu không nghe lời, tao sẽ lột da mày!”
Đầu không kịp nghĩ, rất nhiều ba mẹ khó sinh nên mới nhận nuôi con, nhưng tại sao bà ta nói vì con trai của bà ta nên mới nhận nuôi cô?
Người phụ nữ cười lạnh, “Con bé ngốc, mày không phải con gái tao, sau khi lớn lên, mày sẽ làm vợ con tao, mày là con dâu nuôi từ bé của tao.”
Ninh Hinh Nhi trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm đứa bé bên cạnh, nó ngây ngốc nói: “Vợ, vợ……..”
:Không……….” Mới nói “không”, Ninh Hinh Nhi không dám nói tiếp, vì người phụ nữ dương nhanh múa vuốt khiến cô câm như hến, không dám nói một lời.
Lúc này vở kịch mới kết thúc, Ninh Hinh Nhi như cái va li cũ nát đi theo sau họ, từ từ đi, mắt liếc nhìn con đường quốc lộ bên cạnh.
Ba, mẹ gặp tai nạn xe mà qua đời, mà cô cũng đã ở nhà mấy người thân, lúc đàu họ nói được, sẽ chăm sóc cô thật tốt, sau đó cô trở thành cái cớ để họ cãi nhau, rồi cô bị đuổi ra ngoài.
Bọn họ đang định qua đường, đèn đỏ sắp chuyển thành xanh thì không biết dũng khí ở đâu, Ninh Hinh Nhi co chân bỏ chạy, cô nghe sau lưng tiếng họ chửi rủa, cô sợ, cho nên chạy càng nhanh.
Nhưng cánh tay, đôi chân nhỏ bé của cô không thể chạy nhanh hơn nữa, cũng không thoát khỏi được người đàn ông, lập tức cô bị nhấc lên cao, cô kinh sợ quơ múa tay chân, kêu không ngừng: “Đừng! Cứu mạng!”
Người đi đường nhìn họ, nhưng không tới giúp, chỉ đứng nhìn.
Từng người thờ ơ đi qua Ninh Hinh Nhi, không có ai giúp cô, cô đỏ mắt, không khóc nổi, chỉ có thể khàn khàn nói: “Cứu mạng………”
“Vị tiên sinh này, xin chào, tôi nghĩ tốt nhất anh nên đặt đứa bé xuống.” Giọng nói trầm trầm vang lên.
Ninh Hinh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn người tới, đó là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ vest thẳng thớm.
“Nó là đứa bé nhà tôi, tôi thích làm gì thì làm, ai cần ông quan tâm.” Người đàn ông kêu gào.
“Nếu như anh tiếp tục làm vậy, tôi sẽ gọi cảnh sát, để họ tra xem anh có tiền án bạo lực gia đình không.” Người đàn ông trung niên không sợ hãi trả lời.
“Ông!” Người đàn ông nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể trừng mắt.
“Ông à, ông