watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Tác giả: Hoa Diên U Lạc

Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015

Lượt xem: 1341423

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1423 lượt.

xôn xao.
Tân hoàng phong Đường phi đã qua đời làm Hậu, tình này ý đó, hẳn đã làm cảm động không ít thiếu nữ chốn kinh thành.
Sâu trong Hoàng cung, màn đêm buông xuống như mọi ngày. Tân hoàng vung bút phê xong bản tấu chương cuối cùng, đưa tay day day ấn đường không lộ ra một nếp nhăn, đứng dậy bãi giá trở về tẩm cung.
Trên long sàng trong tẩm cung được trải ngay ngắn chỉnh tề, bên gối bày một hộp tinh xảo, chính là hũ tro cốt của Hoàng hậu Đường thị kia, bên trong hộp không chỉ có hũ tro cốt, mà còn đặt ngọc bội chữ Tầm mà Đường Thải Nhi thích nhất, cùng với giá y của nàng ở một góc rất ngay ngắn.
Lăng Dạ Tầm ôn nhu ôm hũ tro cốt, ưu nhã nằm trên long sàn. Từng sợi tóc đen như mực xõa xuống, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hộp thuốc và kim châm cứu hoa văn cây cỏ, chân thành nói ra những lời ấm áp riêng tư như đang nói với tình nhân: “Thải nhi, hôm nay nàng trở thành Hoàng hậu, có thấy vui không?”
“Về sau, mỗi ngày nàng đều phải dậy sớm, theo ta vào triều. Chính là làm khổ nàng, ha ha, không sao, nàng có thể ngồi trên ghế phượng của nàng mà ngủ. Yên tâm, sẽ không có ai dám nói nàng hết.”
“A, đúng rồi. Lam đại ca của nàng từ quan rời đi, phải về chốn giang hồ, ta thả hắn đi. Hắn giống nàng, hướng tới cuộc sống giang hồ.”
“Thải nhi, gần đây tuyết rơi càng nhiều rồi, nàng rất lạnh phải không? Không sao, đợi lát nữa ta sai người chuẩn bị thêm lò sưởi, không thể để nàng đóng băng được.”
Đám người Thượng Quan Linh, nhìn Lăng Dạ Tầm như thế, cũng không nói nên lời.
Trước đó vài ngày, một cung nữ vô ý nói một câu, Hoàng hậu là người chết, liền bị Lăng Dạ Tầm kéo ra cửa cung chém đầu. Từ đó về sau, trong cung không có ai dám nói một câu về Hoàng hậu nữa.
Đã hai năm.
Lẫm Triệu hoàng si tình không thay đổi, mỗi ngày mang theo hũ tro cốt thượng triều, hạ triều, làm việc nghỉ ngơi, dùng bữa đi ngủ, hộp gỗ tinh xảo cũng không rời khỏi người.
Hậu cung vốn nên giai lệ ba nghìn, hoa phi vô số.
Nhưng, Lẫm Triệu hoàng chỉ sủng ái một người.
Một người đã chết.
Ngày hôm đó, Lẫm Triệu hoàng ở thư phòng mơ mơ màng màng ngủ dưới ánh hoàng hôn ấm áp.
Tỉnh lại lần nữa, dưới ánh sáng hoàng hôn ấm áp đó, có bóng người quen thuộc đang dựa vào cửa ngự thư phòng nhìn về phía này.
Ngược sáng, Lăng Dạ Tầm không khỏi giơ tay lên che mắt lại, nhìn người nọ.
Người nọ khẽ mỉm cười, Lăng Dạ Tầm cả kinh, thẻ tre trong tay nháy mắt kinh động rơi xuống.
“Ngu ngốc, ta cười dọa người đến vậy sao?”
Giọng nói hài hước quen thuộc, Lăng Dạ Tầm run rẩy, không xác định hỏi: “Thải nhi. . . . . . Phải . . . . . Là nàng đã về sao?”
Đường Thải Nhi cười rạng rỡ: “Đương nhiên là ta.”
Lăng Dạ Tầm hốt hoảng đứng dậy, cước bộ chợt dừng lại. Hắn sợ khi đi lên phía trước, sẽ phát hiện mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác. Mộng như vậy, quá mức đẹp, cũng quá không chân thật.
“Nàng, không chết?”
“Vốn là chết, nhưng mà được cha mẹ ta cứu sống. Ha ha, hai người bọn họ muốn ta dưỡng thân thể thật tốt mới để cho ta ra ngoài. Tại bên trong thủy vực đó, ta đã phải nán lại đến mốc meo luôn, nghe nói chàng phong ta làm Hoàng hậu rồi, thật vui!” Đường Thải Nhi dừng một chút, cuối cùng thu lại giọng điệu hài hước, cười ôn nhu nói, “Dạ nhi. . . . . . Để chàng chờ lâu rồi.”
Lăng Dạ Tầm cười: “Chỉ cần nhìn thấy nàng, cho dù bao lâu, cũng không thấy lâu.”
Hoàng hôn buông xuống, giấc mộng của Đế vương, phải chăng chỉ là giấc mơ hão huyền.






Lời cuối:
Trong Dạ Chiêu cung, yên tĩnh không tiếng động, ngoài trời mưa lất phất, mười cánh cửa cung lại đồng thời mở ra. Tiếng thái giám tổng quản như đánh trống xuyên đến mỗi góc Hoàng cung.
“Hoàng thượng Hoàng hậu lại biến mất rồi! ! !”
Thượng Quan Linh đang ngủ say sưa bỗng run một cái, rồi “Ầm” Một tiếng, rơi xuống đất. Cả người thành chữ đại (大)nằm trên đất, chăn lụa đỡ dưới lưng.
“Khốn kiếp. . . . . .” Thượng Quan Linh gầm nhẹ một tiếng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, ôm chăn, chỉ vào người trên giường, mở miệng mắng, “Ngươi chiếm giường của ta, lại còn dám đá ta xuống giường?!”
Lăng Dạ Tầm ngồi phía sau siết dây cương, rồi ngáp một cái.
“Thải nhi, lần này chúng ta ra ngoài, là định làm gì?”
Đường Thải Nhi vươn cổ, quay đầu lại nhìn Lăng Dạ Tầm, “Đương nhiên chọn cho con gái chúng ta một món quà mừng sinh nhật!”
Khóe miệng Lăng Dạ Tầm nhếch lên, nhẹ nhàng hôn lên gò má Hoàng hậu: “Quà gì?”
“Ưm, nghe nói chỗ minh chủ võ lâm có khối ngọc đẹp tuyệt thế.”
Lăng Dạ Tầm khẽ nhíu mày, véo tai Đường Thải Nhi, hung ác nói: “Là con gái muốn, hay là nàng muốn đây?”
“Con gái, con gái con gái mà!” Đường Thải Nhi vùng vẫy, “Được rồi! Là ta muốn! Chàng có giúp ta lấy hay không?”
“Haiz. . . . . .” Lăng Dạ Tầm cưng chiều thở dài, “Thải nhi, tính tham tiền của nàng, tại sao sau khi sinh con vẫn không thay đổi vậy?”
“Trời sinh, thay đổi không được.”
“Con gái nàng sinh ra cũng tham tiền.” Lăng Dạ Tầm cảm khái.
Đường Thải Nhi không hài lòng, liếc hắn: “Chàng không nuôi