
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341252
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1252 lượt.
ãi thành quen, cô lại thích cái mùi vị trà lúc đầu thì đăng đắng, sau đọng lại dư vị ngọt ngào.
Vừa vào phòng nghỉ Tạ Nam đứng sững lại, Chu Lệ Sa đang ngồi quay lưng về phía cô xoay xoay cốc cà phê trên quầy. Lệ Sa đã bỏ áo ngoài ra rồi, qua làn áo mỏng thấp thoáng chiếc áo hai dây, đúng là một dáng người hấp dẫn, vừa khuấy chiếc thìa trong tách cô vừa nói chuyện điện thoại: “Kevin, em mệt lắm rồi, hôm nay chắc phải bận đến tối mất, bây giờ phải uống cà phê tan để còn tỉnh táo làm việc đây, em vẫn nhớ hương vị cà phê trước đây anh pha cho em”.
Tạ Nam nghe thế sững sờ cả người.
“Vậy chúng ta cứ hẹn thế nhé, tối mai gặp nhau. Em đợi anh ở đây, đến gọi điện cho em nhé.” Ngừng lại một chút cô cười tươi, giọng nói chuyển sang nũng nịu, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm trang trong phòng họp hồi chiều: “Vâng, em biết rồi”.
Đương nhiên Tạ Nam biết Kevin là tên tiếng Anh của Vu Mục Thành, cô cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan, đang định bỏ đi thì Chu Lệ Sa tắt máy quay lưng lại: “À, cô Tạ đấy à, cô chưa về sao?”.
“Vâng, chào cô Chu, tôi đang định về.”
Cô đành phải bước tới đổ bã trà và rửa chiếc ấm, rồi lịch sự gật đầu chào Chu Lệ Sa để đi ra, không ngờ Chu Lệ Sa lại nói: “Lần trước ở nhà Kevin, lúc đó tôi cũng hơi quá lời, xin lỗi cô nhé”.
“À chuyện nhỏ ấy mà, đã qua lâu rồi, có gì đâu, tôi quên rồi.”
“Cũng thật là tình cờ, không ngờ lại gặp hàng xóm của anh ấy ở đây, tôi cũng vừa hẹn anh ấy tối mai cùng ăn cơm.”
Tạ Nam cười nhẹ: “Đúng vậy, tình cờ quá, giờ tôi có chút việc phải đi, chúc hai người ăn uống vui vẻ nhé”.
Đi vào thang máy nụ cười xã giao trên miệng Tạ Nam cũng tan biến. Khuôn mặt cô bây giờ chẳng khác nào khuôn mặt của những thanh niên nam nữ về nhà muộn đang đứng trong thang máy, vừa mệt mỏi vừa vô hồn. Cônhìn vào những con số thay đổi liên tục trên điều khiển thang máy và nghĩ: Như thế này mới hay chứ, cứ đứng vào giữa một đám người không quen biết, chẳng cần phải nặn ra một nụ cười lịch thiệp với ai làm gì.
Thang máy xuống hầm để xe, mọi người lặng lẽ đi đến chỗ đậu xe của mình, khởi động xe lần lượt nối đuôi nhau đi ra. Tạ Nam cũng nối vào dòng xe đó, rồi nhanh chóng rẽ sang một con đường tương đối yên tĩnh, dừng xe lại bên đường và gục đầu xuống vô lăng, thả lỏng mình nghĩ ngợi.
Cô thật sự thấy vui vì ngày mai sẽ đi công tác, không cần tận mắt chứng kiến cảnh Vu Mục Thành lái xe đến công ty đón người bạn gái cũ đi ăn cơm mà khó chịu.
Cô đương nhiên còn nhớ lời nói của Như Băng, chẳng có bà vợ hay cô bạn gái nào lại không ghét người cũ của người yêu mình cả, nhưng lúc này cô còn chẳng cố mà ghét người đó được nữa, chỉ có một nỗi cay đắng và tuyệt vọng đang xâm chiếm trái tim cô. Hay là mình chỉ bước qua một khoảng cách mong manh nữa thôi là trở thành người yêu cũ rồi, cô buồn bã nghĩ.
Cứ như vậy một lúc lâu, Tạ Nam uể oải co duỗi cánh tay đã tê cứng, quyết định tốt nhất vẫn nên về nhà, dọn dẹp đồ đạc rồi uống viên thuốc ngủ để ép giấc ngủ đến, bởi ngày mai sẽ phải lái xe đồng hồ. Cô bồng thấyghét cái công việc ngày nào cũng như ngày nào chẳng có chút gì thay đổi này. Nhưng nghĩ kỹ một chút, cũng may có công việc để chiếm cứ phần lớn thời gian của cô, chứ không thì cô sẽ là người đầu tiên phát điên lên mất.
Mặt trời đã lặn hẳn nhưng ráng chiều vẫn còn chiếu sáng, ánh vàng nhạt rải lên con đường thẳng tắp trước mặt, phía chân trời đằng xa những làn mây trôi mang theo một màu đỏ tím của trời chiều.
Tạ Nam lái xe về và đỗ vào bãi đậu, theo thói quen cô lại nhìn sang bãi đậu xe tòa nhà bên cạnh, vẫn không thấy chiếc BMW X5 đâu cả, chỉ có một chiếc Volvo hiệu S80 màu đỏ đỗ ở đó. Cô thở dài một tiếng lặng lẽ, khóa cửa xe lại, đang định đi về nhà thì có tiếng người chào cô đằng sau.
“Chào cô, Tạ Nam.”
Tạ Nam quay người lại, Đường Lăng Lâm từ chiếc xe đỏ bước xuống, đi về phía cô.
Tạ Nam chán ngán nhìn Lăng Lâm, trong lòng bức bối chỉ muốn hét lên: Tại sao lại cứ phải vào ngày hôm nay? Vào lúc này? Nhưng Đường Lăng Lâm đã đứng trước mặt cô nói với giọng từ tốn lịch sự: “Tôi đợi cô đã lâu lắm rồi, bây giờ cô có rảnh không? Tạ Nam, tôi muốn nói chuyện với cô”. “Không cần thiết phải thế, thưa bà Hạng.” Cô lạnh lùng trả lời, “Các người cứ lần lượt đến tìm tôi vì những chuyện không liên quan gì đến tôi cả, khiến tôi rất mệt mỏi”.
“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.” Đường Lăng Lâm cảm nhận được Tạ Nam không mặn mà gì với đề nghị của mình, nên cười nhẹ nói tiếp: “Tôi biết rằng tôi là khách không mời mà đến, nhưng nếu tôi không làm thế này thì chúng ta chẳng bao giờ có thể ngồi cùng nhau được, xin đừng từ chối”.
Dằm trong tim
Lần này, Đường Lăng Lâm tỏ ra lịch sự hơn hẳn năm xưa nghênh ngang đi thẳng vào phòng ký túc rồi tự nhiên kéo ghế ngồi trước giường Tạ Nam mà kênh kiệu. Tạ Nam cũng không tiện từ chối, đành nói: “Ta vào vườn ngồi nhé”.
Cô đẩy cửa vườn vào trước, hai người ngồi bên chiếc bàn tròn trong vườn. Đường Lăng Lâm quan sát bốn phía, cảm nhận hương