pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341246

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1246 lượt.

tôi dù chỉ một nửa cơ hội, tôi hận mình chỉ tranh giành thì được mà nhả ra thì không, tôi hận anh ấy đối xử tốt với tất cả mọi người mà chỉ khắc nghiệt với một mình tôi. Được thôi, bây giờ tôi muốn xem một kẻ không biết trân trọng hôn nhân của mình cứ theo đuổi cái bóng sẽ có kết cục thế nào”.
“Cách nghĩ của cô, tôi thật sự không hiểu.” Tạ Nam nói một cách khó khăn, “Đối với Hạng Tân Dương, tôi chỉ là một phần ký ức. Cô hay anh ấy cứ nhất thiết phải quàng cho cái ký ức đó một ý nghĩa đặc biệt, tôi cũng đành chịu. Hôn nhân của hai người có kết cục này tôi cảm thấy đáng tiếc. Nhưng nếu cô ghép tội đó cho tôi thì tôi không thể chấp nhận được. Tôi vẫn nói một câu thôi, cuộc sống trước đây và sau này của hai người không hề liên quan đến tôi”.
Đường Lăng Lâm cau mày, nhếch mép nói mỉa mai: “Cô đã lột xác rồi đấy Tạ Nam à, bây giờ còn biết cách gột sạch bản thân để đứng ngoài mọi chuyện. Cô có biết tại sao hôm nay tôi lại đến đây không? Tôi muốn xem cô có còn ngây ngô như trước không, chỉ biết ngơ ngác nhìn mọi người, cứ như số phận đã giáng một nỗi đau chí mạng vào cuộc đời mình vậy. Có phải Hạng Tân Dương cứ mãi níu giữ hình bóng đáng thương đó của cô trong tim cho đến tận bây giờ?”.
Tạ Nam hơi ngạc nhiên, bất giác nghĩ lại mình trước đây, cũng đành thừa nhận hồi đó mình thật thê thảm. Cô nói: “Tôi cũng chẳng bi kịch hóa cuộc đời mình đến thế đâu, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy số phận đã trêu ngươi mình một cách ác ý. Lúc còn trẻ ta thường quá tự tin, cứ ngỡ hạnh phúc là do ta quyết định, nhưng con người không vượt qua được số phận, nên cũng chẳng nên coi đó là nỗi đau, lại còn chí mạng nữa chứ”.
“Nếu thế xem ra, cô coi Hạng Tân Dương như một sự tình cờ mà số phận đã đưa cuộc đời cô sang một trang mới. Ha ha, tôi cứ ngỡ tình yêu cao cả thì không đo đếm thời gian, không đo đếm tài sản hay tất cả những gì ngoài nó. Bây giờ xem ra chỉ có Hạng Tân Dương mới theo đuổi tình yêu cao cả như một thứ trò chơi xa xỉ.” Đường Lăng Lâm ngẩng đầu, nhìn sắc trời tím sẫm, nở nụ cười lạnh lẽo: “Tôi đã mời luật sư rồi, ông ta sẽ thay mặt tôi để đàm phán với Hạng Tân Dương về điều kiện ly hôn. Sau đó sẽ đến lượt tôi được chứng kiến trò cười của kẻ khác”.
“Trò cười của ai? Cô vẫn có thể thấy được trò cười nào trong chuyện này thì cô đúng là bậc thầy của nghệ thuật hài hước.”
Đường Lăng Lâm quay đầu lại, trên khuôn mặt bồng xuất hiện nét cay nghiệt mà Tạ Nam đã quá quen, nhưng rồi tan biến đi ngay, nhanh chóng trở lại vẻ hòa nhã: “Tạ Nam, cô có cảm giác đã thành công không? Một người đàn ông tuy rằng bị ép buộc phải chia tay với cô, nhưng luôn coi cô như một nữ thần để thờ phụng trong trái tim, không thèm để ý gì đến vợ mình, coi cuộc hôn nhân của mình như một vòng kìm kẹp mà không thể không chịu đựng. Đầu tiên là quan sát cô từ xa, đến khi gặp lại cô, thì không thể chịu đựng được nỗi xa cách, muốn vứt bỏ bà vợ để tái họp với cô”.
“Hôm nay cô nói nhiều như vậy là muốn đâm một cái gai vào tim tôi ư? Được thôi, cô thành công rồi đấy. Cô có vui không? Tôi mong rằng cô sẽ vui, nếu không tôi lại phải lấy làm tiếc cho cô.” Tạ Nam cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, “Nếu cô nói đến sự thành công thì thật hoang đường. Cái đó có ý nghĩa gì với tôi đây? Chúng ta đều là phụ nữ, cô thấy rằng một người phụ nữ mong muốn bảy năm thanh xuân của mình sống bên cạnh người đàn ông cô ta yêu, hay là sống trong trái tim của người đàn ông đó mà cô ấy không bao giờ với tới được?”.
Đường Lăng Lâm vốn miệng lưỡi sắc sảo mà cũng tắc nghẹn trước câu hỏi này.
Tạ Nam đứng dậy, tỏ thái độ muốn tiễn khách: “Đây cũng không phải là một mệnh đề lựa chọn đơn giản, nên cô cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Theo tôi, mỗi người trong chúng ta đều đang trả giá cho hành vi của cá nhân mình, nên chẳng có gì đáng phải trách móc cả”.
“Cô đang muốn nhắc nhở tôi, tôi đã bắt ép Hạng Tân Dương phải chọn tôi nên hậu quả này tôi phải tự gánh lấy, có thua cũng phải chịu?” “Tôi làm gì có cái khả năng đi nhắc nhở người khác?” Tạ Nam tự cười mình, “Lời nói kia chẳng qua là tổng kết lại cuộc đời tôi mà thôi. Tôi là một người không đủ dứt khoát, nếu hồi đó tôi thực sự quyết đoán, thì tôi đã xé nát cái bản hợp đồng đó mà vứt vào mặt Hạng Tân Dương. Nếu tôi mà có đủ lý trí, thì tôi đã bán phắt căn nhà này đi, gửi tiền vào ngân hàng chẳng có gì phải suy nghĩ cả. Có thể sẽ đau khổ vài ba tháng, rồi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, như vậy tốt cho tất cả mọi người. Nhưng đáng tiếc tôi lại chẳng có lấy một chút nghị lực nào, chỉ như cái máy lo trả góp căn nhà, để mà giữ lấy nó làm gì cơ chứ. Tôi còn cần cô đến để dằn vặt thêm nữa ư? Tôi đã tự đày đọa cuộc sống của mình, bây giờ đành phải chấp nhận hậu quả của nó thôi. Những điều cần nói tôi đã nói rồi, mong rằng sau này chúng ta không cần phải làm phiền nhau vì chuyện này nữa”.
Đường Lăng Lâm cũng đứng dậy, nhưng bồng lảo đảo, lấy tay ôm bụng, trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn: “Đúng là chúng ta đã nói rõ ràng hết rồi, rất tốt”. Cô cố gắng lê bước ra cổng vườn với những bước đi chậm chạp.
Tạ Nam cảm thấy có gì không ổ