
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341224
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1224 lượt.
ốn mất tiền mất sức vì việc này, mỗi khi được dịp khuyến mãi, cô thường chạy thẳng đến cửa hàng đại diện của nhãn hàng Hồng Kông mua một loạt, giá cả và kiểu dáng đều vừa phải, có thể chấp nhận được.
Cao Như Băng không để ý đến lời của Tạ Nam, hai người ra khỏi nhà, bắt xe đến trung tâm thương mại. Cao Như Băng thử hết bộ này đến bộ khác, còn Tạ Nam phụ trách việc đưa ra ý kiến. Cao Như Băng lạnh lùng vứt bộ váy màu hồng lên người Tạ Nam, cô né người nhìn kỹ, đó là chiếc váy lễ hội hai dây hở vai có thêu hoa và viền ngọc trai, dáng bút chì bó gối.
“Còn ngồi ngẩn ra đấy làm gì, cậu thử đi.”
“Tớ mua cái này làm gì, mặc lúc nào được.”
“Úi giời, cậu làm phù dâu cho tớ cơ mà, đến lúc đó tớ sẽ mặc váy cưới, chẳng lẽ cậu vẫn định mặc bộ váy công sở màu xám tối tăm kia, đứng cạnh tớ để làm trưởng họ nhà tớ à?”
Tạ Nam đành ngoan ngoãn cầm bộ váy đi vào phòng thử đồ, khi cô trở ra, Cao Như Băng ngồi trên ghế sofa huýt sáo tinh nghịch nói: “Cậu soi gương đi, xem gu thẩm mỹ của tớ tinh tế thế nào”.
Đúng là như vậy, dưới ánh đèn dịu dàng huyền ảo, trông Tạ Nam trong gương thật là quyến rũ. Dáng người cô không quá cao, rất thon thả, khi mặc chiếc váy hai dây, phần vai trần lộ ra thật mảnh mai gợi cảm, thân hình cân đối với ba vòng chuẩn, màu hồng càng tôn lên làn da mịn màng trắng nõn.
Cao Như Băng chạy lại nháy mắt: “Thế này mới là phụ nữ chứ, vòng một phải căng tròn như thế”.
“Đừng nói linh tinh”, Tạ Nam bỗng đỏ bừng mặt, chỉ sợ cô nhân viên bán hàng đâu đó nghe thấy. Cô ngắm nhìn lại mình trong gương, chần chừ một lát rồi nói: “Ừm, nó có hở hang quá không nhỉ, là cậu cưới đấy chứ, tớ mặc như thế này liệu có chướng mắt quá không?”.
“Chỉ làm tôn tớ lên thôi, không có gì là chướng mắt đâu”, Cao Như Băng cười đắc ý, nói với nhân viên bán hàng: “Chị lấy giúp thêm một bộ cỡ nh nữa, rồi thanh toán một thể”.
“Hai bộ à?”, Tạ Nam nhìn lại giá niêm yết: “Nó đắt quá, tớ cắn răng bỏ tiền mua một bộ vì đám cưới của cậu là được rồi”.
Cao Như Băng lườm cô một cái: “Có hai phù dâu cơ mà, em họ của Quách Minh đã đến thử bộ này rồi, chỉ chờ cậu đến thử xem có vừa hay không thôi. Không cần phải cắn răng đâu, hai bộ này tớ trả tiền”.
“Làm thế sao được, cậu trúng số độc đắc đấy à, cưới hỏi còn nhiều khoản tốn kém phải chi lắm.”
Cao Như Băng không để ý đến lời Tạ Nam, cô cầm tờ hóa đơn nhân viên cửa hàng đưa cho ra quầy thu ngân thanh toán.
Khi quay lại, thấy Tạ Nam vẫn còn ngồi ngẩn người trên ghế sofa, cô gọi: “Được rồi, số tiền cậu mừng bọn tớ khiến bọn tớ cũng áy náy lắm, nếu cậu còn tính toán rạch ròi với tớ thì tớ trả lại khoản tiền đó đấy”.
Họ đi dạo thêm một lúc thì gặp lại cô bạn cũ Từ Yến, mấy năm không gặp, trông cô ta vẫn tươi trẻ xinh đẹp, đang khoác tay một chàng trai tuấn tú, ăn vận chỉnh tề đi dạo quanh khu bán trang phục nữ.
Hồi còn học đại học, Từ Yến đã có ác cảm với Tạ Nam không vì một lý do gì cụ thể, nên Cao Như Băng đương nhiên cũng chẳng ưa gì cô ta. Nhưng tốt nghiệp đã khá lâu rồi, mọi người dường như đều trang bị cho mình một vẻ ngoài lịch sự, không dễ dàng để cảm xúc bộc lộ ra ngoài. Hai bên cùng chào hỏi nhau, Từ Yến nói chuyện với vẻ thân mật: “Trước đây Tạ Nam còn làm chân thủ quỹ vẫn hay qua chỗ ngân hàng bọn tớ luôn, sao hồi này không thấy cậu qua nữa? Còn Cao Như Băng thì từ khi tốt nghiệp đã chẳng gặp lại cậu rồi”.
Tạ Nam mỉm cười: “Tớ chuyển chỗ làm rồi”.
Từ Yến lập tức tỏ ra rất quan tâm, hỏi xem đó là công ty nào, khi nghe Tạ Nam trả lời, cô ta “ồ” lên một tiếng: “Là doanh nghiệp nước ngoài có tiếng đấy chứ”. Sau đó, cô ta quay ra giới thiệu người đàn ông bên cạnh: “Đây là chồng tớ, Hạ Bân”.
Cao Như Băng lịch sự trả lời: “Cậu đã lập gia đình rồi à, chúc mừng nhé, Từ Yến”.
Từ Yến nở nụ cười ngọt như mật: “Tớ chẳng có mấy chí tiến thủ, yên phận ở một ngân hàng nhà nước, phải từ từ mới thăng tiến được. Nên tớ lấy chồng luôn cho ổn định. Các cậu chắc còn đang phấn đấu để thăng tiến lên chứ?”.
Cao Như Băng cũng cười: “Lấy chồng cũng là một việc phải phấn đấu mà, mọi người ai cũng thế thôi. Không làm phiền hai người dạo phố nữa, tạm biệt nhé”.
Sau khi đi được một đoạn, Cao Như Băng lắc đầu cười nhạt: “Tớ cứ ng ta phải có lớn có khôn rồi chứ, hóa ra vẫn cứ tự cao tự đại như vậy”.
“Hôm nay cư xử thế là còn tử tế đấy”, Tạ Nam nghĩ lại mấy năm trước khi còn làm thủ quỹ, mỗi lần qua ngân hàng, nhìn thấy bộ mặt khinh khỉnh của Từ Yến, cô chỉ thấy buồn cười.
Cao Như Băng rất hiểu tính cách khắc nghiệt của Từ Yến, nên cũng đoán được Tạ Nam làm việc với cô ta khó chịu thế nào: “Chỉ có cậu mới nhịn cô ta, chứ tớ thì chắc chắn coi cô ta như rác luôn”.
“Một người chẳng liên quan đến mình, việc gì phải để ý cho mệt.”
Hai người đi hết một vòng, kết quả là túi lớn túi nhỏ đứng đợi Quách Minh lái xe đến đón. Về đến nhà, hai cô tắm táp rồi lên giường nằm tiếp tục trò chuyện.
“Băng Băng này, tâm trạng cậu bây giờ thế nào, có háo hức không?”
“Hôm Quách Minh cầu hôn, tớ rất háo hức. Còn bây giờ, bao nhiêu sức lực đổ hết vào việc chuẩn bị đám cưới