
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341225
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1225 lượt.
trong thời điểm tĩnh mịch thế này cũng không êm tai chút nào. Vu Mục Thành khóa xe lại rồi quay đầu quan sát, thấy hai người đàn ông đang nhấc chiếc đàn piano xuống xe, cũng may không phải loại piano ba góc to đùng, mà chỉ là một chiếc đàn bình thường hiệu Chu Giang, Tạ Nam cũng cố gắng góp một tay, Vu Mục Thành bèn đến giúp đỡ. Bốn người khiêng chiếc đàn vào trong căn hộ, ai cũng mệt thở chẳng ra hơi.
Tạ Nam vội vàng đưa cho hai người tài xế một bịch nào thuốc lá, nước khoáng v.v… đã mua sẵn, không ngớt lời cảm ơn rồi tiễn họ ra về.
Vu Mục Thành quan sát phòng khách, đúng là trống trơn chẳng có gì, chỉ bày một bộ sofa bằng nhung da hươu, một chiếc bàn trà và một kệ ti vi rất đơn giản, trên đó chẳng kê gì, căn phòng gần như trống rỗng. Còn trong phòng ăn nối liền với phòng khách cũng chỉ kê chiếc bàn thủy tinh nhỏ và bốn cái ghế, không biết tại sao anh bỗng có cảm giác căn phòng trống trải này thật ảm đạm dưới ánh đèn hiu hắt.
“Hôm nay thật cảm ơn anh quá, tôi thấy rất áy náy.”
Vu Mục Thành nghe ra ngầm ý muốn tiễn khách trong lời nói của cô, bèn cười hất cằm về phía chiếc đàn vẫn đang để cạnh bộ sofa, nói: “Cô định để chiếc đàn ở đây à?”.
“Nhà còn rộng lắm, phòng nào cũng để trống, tôi sẽ tự mình sắp xếp nó sau, sàn lát nhà bền lắm”, Tạ Nam cười nói.
“Để tôi giúp cô, nặng lắm đấy”, Vu Mục Thành cũng chẳng biết có sợi dây thần kinh nào trong người bị lỗi nhịp hay không. Tạ Nam hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng không nhất quyết từ chối, hai người, người đẩy người kéo chuyển chiếc đàn vào trong căn phòng có cửa sổ hướng ra vườn. Căn phòng này hoàn toàn trống trải, chỉ có một giá sách trống trơn kiểu dáng đơn giản kê sát tường.
Sau khi kê xong chiếc đàn, hai người mồ hôi nhễ nhại, Tạ Nam vừa thở vừa nói với Vu Mục Thành: “Thật cảm ơn anh, tôi là hôm nào tôi mời anh một bữa cơm nhé”.
“Tôi là Vu Mục Thành, đều là hàng xóm láng giềng, cô không cần khách sáo đâu.”
Tạ Nam tiễn anh ra cửa, anh đi xuyên qua mảnh vườn vẫn um tùm cỏ mọc, tiện tay giúp cô đóng cánh cổng sắt thấp, quay đầu nhìn lại thấy Tạ Nam đang đứng ngoài hiên dưới ánh đèn mỉm cười với mình. Cô mặc chiếc sơ mi tay lỡ có ren màu trắng, chiếc váy ôm màu đen, đôi giày cao vừa phải, đúng phong cách công sở mẫu mực, chắc chắn vừa tan ca, liền về đây ngay. Dưới ánh đèn màu vàng cam, mái tóc của cô buộc túm đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú ngời lên nụ cười tươi tắn, dáng vẻ thật quyến rũ.
Vu Mục Thành vẫy tay chào cô, dù cho bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi vẫn dính chặt lấy người, nhưng trong lòng anh vô cùng phấn khích. Anh nghĩ, có gì đâu, đây chính là niềm vui có được khi giúp đỡ người khác ấy mà, rồi sau đó lại tự cười mình: Nếu người ta không phải là một cô gái xinh đẹp đang sống độc thân thì chưa chắc mình đã nhiệt tình giúp đỡ như vậy. Cô hàng xóm này tuy không phải là bậc quốc sắc thiên hương, nhưng dáng người thon thả, khuôn mặt thanh tú, lời nói dễ chịu, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất thiện cảm rồi.
Đám cưới của Cao Như Băng ấn định vào cuối tháng Chín, cũng vừa lúc hết hạn hợp đồng thuê nhà của cô. Bố mẹ cô từ quê vội vã lên dự đám cưới con gái, mấy hôm nay cô nhường căn phòng của mình cho bố mẹ mà sang ở trong căn phòng của Tạ Nam.
Ông bà họ Cao vừa mới đến đã trổ tài bếp núc, bữa ăn rất thịnh soạn và đủ dinh dưỡng, khiến Tạ Nam phấn khởi luôn mồm cảm ơn cô chú. Ăn xong, hai vị phụ huynh còn tranh cả việc rửa bát. Tạ Nam rất cảm kích, bởi trừ khi về nhà mỗi kỳ nghỉ, mấy năm nay cô mới lại được cảm nhận sự chiều chuộng ưu ái như vậy.
“Được rồi, cơm ăn rồi, canh cũng uống rồi, bây giờ phải đi thực hiện nghĩa vụ cùng tớ chứ nhỉ!”, nghĩa vụ mà Cao Như Băng nói tới chính là việc đi siêu thị cùng cô ấy.
Tạ Nam kêu khổ rồi vừa cầm túi vừa xỏ giày, nói: “Sao cậu không gọi anh Quách Minh nhà cậu ấy, cậu chỉ xót anh ấy mà chẳng thương gì tớ cả”.
“Quách Minh thà đứng đợi ở dưới nhà hút thuốc chứ không chịu lượn lờ với tớ đâu”, Cao Như Băng lườm cô một cái: “Mà đây là tớ đang tạo cơ hội cho cậu đấy chứ, đừng cằn nhằn linh tinh nữa, sắp chuyển mùa rồi, cậu không cần mua quần áo mới à?”.
“Quần áo của tớ vẫn đủ dùng.”
Lần này, Tạ Nam nói thật, bởi vì cô làm việc ở Công ty Hoa Trung trực thuộc tổng công ty liên doanh rượu bia, nơi có yêu cầu rất nghiêm ngặt về trang phục của nhân viên. Từ thứ Hai đến thứ Năm phải mặc đồng phục, thứ Sáu có thể mặc tự do nhưng vẫn phải là kiểu công sở. Mùa hè thì thoải mái hơn, không cần mặc đủ bộ, nhưng vẫn phải là quần áo văn phòng, chứ không được mặc các kiểu quần ngố, quần lửng đến mắt cá, váy jupe, dép lê, xăng đan hở mũi hay giày thể thao đều bị cấm, cứ cách nửa tháng bộ phận Nhân sự lại gửi thư điện tử nhắc nhở về trang phục với nhân viên, ai vi phạm sẽ bị phạt.
Cũng may, nhân viên ở công ty con không sành điệu, dùng toàn hàng hiệu như công ty mẹ bên Thượng Hải. Cách ăn mặc nhìn chung là khá giản dị, ngoài một số người gia cảnh khá giả, trẻ trung, tính tình yểu điệu, những người khác đều như ngầm mặc định lựa chọn các nhãn hàng giá cả phải chăng.
Tạ Nam vốn lười nhác, không mu