Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ồn Ào Nhỏ

Ồn Ào Nhỏ

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341260

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1260 lượt.

a đẹp trai, vừa có tiền, chị thật là có phúc nha” – Tiểu Lý Tử than thở tự đáy lòng
“Ha ha ha, đâu có đâu có” – ta cười
“Eh, không phải người đó là chồng chị chứ? Nãy đến giờ vẫn cứ nhìn chị” - Tiểu Lý Tử chợt chỉ vào một người phía trước nói.
Tôi giật mình một cái, kem lần nữa nghẹn lại cổ họng, Đường Tống, chắc không phải đi, hắn làm gì mà nghĩ quẩn đến thăm tôi? Vội vàng lấy tay làm mái che hướng ánh nắng mặt trời chói chang, nhìn lại, vừa nhìn cũng không còn khẩn trương, kem trong nháy mắt lắp đầy cổ họng.
Vóc người cao, dáng người cứng rắn, nghiêm túc, mặt mày lạnh lùng, quanh thân vẫn phát ra lạnh nhạt như xưa giờ, nhìn xem ánh mắt nho nhỏ lạnh lùng kia.
Không phải Đường Tống
Là anh của Đàm Duy Nhất, Đàm Vĩ Vĩ.
Tôi dùng sức vuốt vuốt cổ họng bị Đàm Vĩ Vĩ làm cho kem ứ đông đến lạnh, gò má cứng ngắc, nhảy xuống bàn, hai ba bước chạy về phía hắn, như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái mà cười:
“Vĩ Vĩ, trở về rồi sao?
Đàm Vĩ Vĩ là tiến sĩ phân tử Sinh vật học, đang làm việc ở Sở nghiên cứu, nửa năm trước đi thủ đô học tập nghiên cứu.
Đàm Vĩ Vĩ không nói lời nào, chỉ nhìn tôi, thấy vậy gương mặt tôi lạnh, tâm lạnh, dạ dày cũng lạnh.
“Sao không nghe Duy Nhất nói anh về?” – Anh không nói lời nào, chị đây tự mình nói vậy.
Đàm Vĩ Vĩ vẫn nhìn ta, mắt màu xanh sâu thẳm như biển rộng, mặt ngoài tôi bình tĩnh, nhưng trong lòng như bị kiến cắn.
Trước khi trái tim nhỏ sắp sửa đông thành khối băng lạnh, hắn lên tiếng:
“Anh vừa xuống máy bay, người trong nhà còn chưa biết anh đã trở về.”
Nói cách khác, người ta mới vừa xuống máy bay liền chạy tới gặp tôi, đối xử yêu thương ngần ấy thật là không chịu nổi a, giống như được ăn thịt vậy.
Dĩ nhiên, là thịt vịt a, không phải thịt tôi.
Lập tức làm chủ, mời Vĩ Vĩ đến Lý Ký nổi tiếng ở chợ đông ăn vịt nướng.
Vịt nướng Lý Ký ăn không tệ, màu sắc vàng óng ánh kích thích người ta thèm muốn ăn, vỏ da vàng giòn, thịt dầy tươi non, nước sốt thơm phức, bao lấy mặt da cùng gia vị phù hợp, một ngụm nuốt xuống, bánh rán dầu đầy đủ, nồi canh nước luộc thịt cùng rau dưa, mùi thơm thơm ngát cả phòng. (èo, đọc tới đây ta thèm nhỏ dãi – tối nay chắc rủ ai đó đi ăn quá)
Dù sao tôi cũng là người đã kết hôn, bị người ta nhìn thấy một mình cùng trai đẹp ở chung một chỗ ăn cơm, sẽ ảnh hưởng không tốt, vì thế chỉ lấy 1 gian trong phòng. (nghĩa là phòng có nhiều gian, ngăn bởi vách ngăn thấp, chị ấy lấy một gian á)
Con vịt rất nhanh được bưng lên, ta cũng đói bụng, một bên chào hỏi, một bên cúi đầu ăn
“Nào, ăn đi nào, đừng khách khí.”
Vĩ Vĩ bên kia không ăn, ta cũng không có cách nào.
“Em cứ như vậy gả cho anh ta sao?” - Ăn được một nửa, Vĩ Vĩ cũng lên tiếng, giọng nói sâu như biển, ánh mặt trời có chói đi nữa, tự nhiên vẫn có chút lạnh.
“Mặc dù thời gian có chút vội vàng, nhưng sính lễ cùng hình thức cũng thật lớn, yên tâm em thật sự không có thua thiệt, ly hôn, nhất định là có lời.” - Tôi cười.
“Nếu anh ở đây, nhất định em và anh ta không thể cưới.” – Vĩ Vĩ mắt xanh như ngọc yên lặng nhìn tôi.
Vĩ Vĩ và Duy Nhất là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ Vĩ Vĩ là một phụ nữ người Anh, cùng cha Đàm bởi vì văn hóa khác biệt mà ly hôn. Tuy nói là con lai, nhưng trừ một đôi mắt xanh như ngọc cùng với vóc người có vẻ sâu sắc, tướng mạo Vĩ Vĩ vẫn thiên về Đông Phương.
Tôi chính là thừa dịp ‘lão nhân gia’ ngươi không có ở đây mới vội vàng kết hôn a. Những lời này tôi không dám nói ra ngoài a, chỉ là nghĩ nghĩ trong lòng thôi a. (lão nhân gia: ông già)
Nhớ lần đầu tiên Duy Nhất dẫn tôi về nhà cô nàng chơi, cô nàng này không có ý tốt, chỉ chỉ vào anh trai mình, nói, “Đây là anh trai mình, gọi là Vĩ Vĩ, tên giống như con gái, chúng mình liền như ý nguyện của anh ấy, gọi là Vĩ tỷ đi”
Nghe vậy, Vĩ Vĩ mặt xanh, có chút nhàn nhạt chỉ uống nước trà.
Cho dù là bạn của Duy Nhất, cũng không thể theo cô nàng đùa giỡn anh trai, lúc này tôi gọi, giọng còn rất là dịu dàng, rất giống con gái văn vẻ, “Vĩ ca, xin chào”
Nghe vậy, Vĩ Vĩ mặt xanh như xác chết.
Tôi cảm thấy, mình và Vĩ Vĩ kết thù chính là lúc này đi, nhưng trời đất chứng giám, tôi rất trong sạch a, ý của tôi là, khi đó tôi rất trong sạch, cái câu “Vĩ ca” kia không hề chứa ý nghĩa gì đặc biệt nha.
“Đường Tống nghe nói Phạm Vận đính hôn, mới cầu hôn với em” - dù sao cũng học khoa học, năng lực tư duy logic thật tốt, một cái liền chỉ ra trọng điểm.
“Nếu xét ở thời điểm đó, quả thật là không sai đi.” - Tôi không thể không thừa nhận điểm này.
Vĩ Vĩ cuốn một cuốn thịt vịt, đưa cho tôi, tôi nói cảm ơn, mới vừa nhét vào trong miệng, hắn lại đặt tiếp một câu hỏi:
“Nếu như anh xuất hiện trước Đường Tống, có phải hay không em cũng sẽ cho anh cơ hội?”
Thịt vịt có ngon hơn nữa, cũng không vào được dạ dày rồi.
Trong đầu xuất hiện trục thời gian:
Năm 16 tuổi, tôi gặp Đường Tống.
Năm 17 tuổi, Vĩ Vĩ gặp tôi.
Năm 18 tuổi, Vĩ Vĩ nói cho tôi biết, có thể hắn thích tôi.
Năm 19 tuổi, tôi nói với Vĩ Vĩ, tôi yêu một người đã hơn ba năm, có lẽ dùng thêm thời gian ba nă