
Tác giả: Ngải Đông
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134264
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/264 lượt.
tới nhà cô nữa, cô biết hắn đang nghỉ ở một biệt thự hoành tráng gần công trình hắn làm việc.
Hắn nở nụ cười thực gợi cảm, nhưng khi nhìn trong mắt cô, lại cảm thấy được nét tươi cười của hắn không khác gì lông tóc đang dựng đứng, phút chốc nảy sinh dự cảm bất hảo, quả nhiên, hắn khẽ nghiêng hôn lên má cô một cái.
- Ngày mai gặp lại.
Lôi Tân Dương huýt sáo xoay người chạy mất, còn cô đứng im như bị điện chạy qua, chỉ nghe loáng thoáng tiếng hắn cười.
Lúc này đến phiên Tống Oánh Tâm trừng to mắt, toàn thân mềm nhũn không thể nhúc nhích, gã đàn ông đáng giận này, sự tồn tại của hắn quả nhiên là một đại họa, hơn nữa là một đại đại đại họa!
Ba phút sau cô mới trấn an được tinh thần của mình, các đồng nghiệp lập tức vây lại, mỗi người có một câu hỏi nhưng đều là quan tâm tới người đàn ông anh tuấn kia, mà cô vẫn kiên trì là “người đi đường”, họa chỉ có kẻ ngốc mới đi tin lời này, “người đi đường” lại có hành động kia sao.
Đúng vậy, cô không thể nói lại được, đành nói “người đi đường số 1”, rồi “người đi đường số 2”, lại “người đi đường số 3”, tóm lại một câu, hắn và cô không hề quen biết, nhưng những người tò mò kia hiện tại nghiến răng nghiến lợi dìm tò mò bản thân xuống, còn đừng tưởng bọn họ sẽ buông tha dễ dàng như thế, ngày nào cũng sẽ hỏi, cho tới khi cô chịu ngoan ngoãn nói thực thì thôi.
Hai tay tạo chữ thập, cô cảm tạ việc gần một tháng nữa mình sẽ rời khỏi đây, nửa tháng nữa cô sẽ nộp đơn thôi việc, đến lúc đó thì mọi sự cũng chấm dứt.
Nhẹ nhàng quay về đi làm, Lôi Tân Dương nhìn có vẻ tự nhiên quay về, chủ nhà rốt cục ưng ý bản thiết kế, nay bắt đầu khởi công, nhiệm vụ của hắn làm giám sát thi công, đương nhiên, cho dù người trợ lý cùng công nhân đẩy nhanh tiến độ, hắn cũng có thể rời đi trước khi hoàn công, tuy nhiên nếu đến thì có thể xem xét được kĩ càng hơn.
Rất xa, hắn nhìn thấy Tống Oánh Tâm cùng một nhóm ước chừng hơn chục học sinh đi ra, bọn họ đi đâu?
Hắn nhìn thấy bọn họ đi vào công viên, cô cẩn thận dặn dò học trò phải chú ý các công việc, hắn liền tìm một chỗ có thể quan sát ngồi xuống.
Sau đó, hắn tiến lại gần trong khoảng cách an toàn, không bị phát hiện mà vẫn nghe thấy được bên đó nói gì, ngoài ý muốn của mình, hắn nhìn thấy trong mắt cô một chút gì đó ôn nhu, xúc động.
Có hai học sinh không cẩn thận bị tách khỏi dãy, lập tức chỉ trích lỗi do người này, người kia, sau đó đứng lên, đẩy qua người này một cái, người kia một cái, Tống Oánh Tâm nhìn thấy vội vàng đi tới, cô ngồi xuống, tay phải ôm một bé, tay trái một bé, nhẹ giọng khuyên bảo chúng bắt tay làm hòa, cả hai đứa trẻ đều có vẻ khó chịu, không muốn cùng đối phương thỏa hiệp, cô lại nhẹ nhàng nói thầm vào tai mỗi đứa bé vài câu, rốt cuộc, hai đứa vươn tay cho đối phương.
Cô tán dương hai đứa nhỏ bằng ngón tay cái, cả hai vui vẻ trở lại, hai đứa còn nhỏ, cô không khỏi cười một tiếng, sau đó đứng lên, vừa lúc đó, cô phát hiện Lôi Tân Dương, ánh mắt đang nhu tình không khỏi trở nên hờ hững thâm trầm.
Thân mình vừa chuyển, cô làm như không có gì ngồi trở lại, một lát sau, hắn đang ngồi gần bên cô.
- Anh đúng là một âm hồn không tiêu tan.
Hắn thực sự lo lắng cô sẽ không ký tên ly hôn sao? Thế giới này chỉ có người phụ nữ ngu ngốc mới có thể chấp nhận một người đàn ông vô tâm như thế, mà cô tự nhận mình là một người thông minh… Cô thật sự thông minh sao? Biết rõ đoạn hôn nhân này cuối cùng sẽ có kết cục gì, vì cái gì mà cô chấp nhận di chúc của Lôi gia gia? Bởi vì cô hứa với Lôi gia gia sao?
Lôi gia gia bị bệnh, ông tìm cô tới bên giường bệnh, khẩn cầu cô đáp ứng ông một việc, lưu lại gia sản của ông cho cô, lúc ấy cô nghe loáng thoáng không rõ ràng lắm, nhưng khi nhìn lên sinh mệnh đang như từng giọt nước chảy trong ống truyền kia của ông, cô làm sao có thể nói “không” đây? Huống hồ, cô chưa bao giờ nhẫn tâm cự tuyệt ông.
Lúc Tường thúc đọc phần di chúc có liên quan đến cô, cô rốt cục hiểu được Lôi gia gia vì sao khi ốm lại gọi cô đến, bởi ông biết, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng Lôi Tân Dương kế thừa biệt thự Dương Minh kia, dù cho ông nội có cho Lôi gia gia mượn một khoản tiền, nhưng đó là chuyện giữa họ, cô không có quyền hỏi đến, ông nội đã cho cô cuộc sống này, thế là đủ.
Tuy rằng, cô luôn tự nói với mình, cô gả cho Lôi Tân Dương là vì tuân thủ lời hẹn, chính là, động cơ của cô đơn thuần như vậy sao? Chẳng lẽ cô không có chút tâm tư mong chờ gì sao? Không biết, cô không muốn truy cứu, bởi vì cô sợ đối diện với đáp án,
- Vì cô hứa hẹn không tốt, nên tôi đành tìm tới canh chừng cho an toàn.
Là vì hắn lo sợ cô chạy mắt nên hai ba ngày nay đều tìm tới trước mặt cô. Đúng vậy, chính là thế, bằng không, còn có lý do gì đây? Hai người bọn họ tốt nhất là tìm cách giải quyết, không nên dùng dằng mãi, khiến cho tâm hắn rối loạn…. Tim hắn rối loạn…
- Tôi khuyên anh không nên nghi ngờ căng thẳng thế, tôi còn chưa chạy trốn, anh đã suy nhược thần kinh rồi.
Tống Oánh Tâm liếc xéo hắn một cái, cô hảo tâm cho hắn một cái cam đoan:
- Anh yên tâm, tôi sẽ không chơi trò mèo