
Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015
Lượt xem: 134370
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/370 lượt.
, trong lòng vụng trộm sảng khoái một hồi, lại nói ai không thích nghe lời khen ngợi chứ, bất kể nó thiệt hay giả đều khiến người ta vui vẻ.
“Bắc Bắc, cô còn ở đó không?”
“Còn……” giọng của Liêu Bắc Bắc không tự chủ mà chuyển sang nhu hòa.
Phan Hiểu Bác ở trong xã hội mò mẫm leo trèo lăn lộn trong quan hệ nhiều năm, há có thể không cảm thấy được chuyển biến trong thanh âm của cô? Hơn nữa anh rất nhanh đã đoán được Liêu Bắc Bắc thuộc về loại nữ nhân kinh nghiệm không đủ phong phú và từng trải về tình cảm. Cho nên anh thừa thắng xông lên, nói: “Tôi đi đón cô có được không? Niếp Niếp muốn gặp cô….. Còn có, tôi cũng muốn gặp cô.”
Trong lòng Liêu Bắc Bắc có loại cảm giác có con nai đi loạn, nói thật, cô thật sự rất khát vọng nói chuyện yêu thương, nhưng tính cách thiếu hụt tự tin làm cho cô chùn bước. Dĩ nhiên chuyện này cũng không đại biểu cho việc không có con trai hướng cô tỏ tình, nhưng vấn đề là, cha của cô chính là giáo viên chủ nhiệm của trường cô đang theo học. Cuối cùng lên đại học thoát khỏi khu vực quản lý của cha, cô giống như phát điên đòi ghi tên dự thi sư phạm mầm non, để trực tiếp ở trong mấy ngàn đứa bé vùng vẫy. Đến khi làm việc, tiếp xúc cũng toàn là trẻ nhỏ, phụ huynh trẻ nhỏ có thể nghĩ đến sao? Cho nên, khiến cho cô đến nay vẫn độc thân như cũ.
Nếu như không kiếm được đối tượng, cô gần như đi vào hàng ngũ gái ế.
Nghĩ tới đây, Liêu Bắc Bắc đáp ứng cùng Phan Hiểu Bác gặp mặt, một giờ sau Phan Hiểu Bác sẽ lái xe tới đón cô.
. . . . .
Liêu Bắc Bắc tắm rửa xong, lúc lau tóc phát hiện trên kệ rửa mặt có một mắt kiếng tròng đen, nửa bên mắt kính đã vỡ vụn, cô cầm mắt kính nhìn một chút, loại mắt kính này thời cô học sơ trung rất thịnh hành, khi đó dường như một người mang một cái. Phải nói là trẻ con mãi mãi là trẻ con, vì để cho mình chạy theo trào lưu trong trường, mỗi ngày đều ôm TV làm hỏng mắt, không đem mình làm cho cận thị thì coi như mi không có bản lãnh.
Nhớ tới chuyện này, Liêu Bắc Bắc không khỏi cười lên, lúc đấy mẹ vì ngăn cô liều lĩnh ngu ngốc, còn nghiêm khắc đánh cô một trận, không ngờ là còn ở trong phòng làm việc của ba ba mà hạ “độc thủ”. Cô một trận nước mắt nước mũi mà chạy đi, không cẩn thận đụng vào ngực một nam sinh, hai người té chổng vó, cô thấy nam sinh kia cũng mang gọng kính đen đang mốt, giận đến mức vừa ngửa mặt lên trời khóc lớn vừa khóc lóc kể lể mẹ bạo hành, nam sinh thấy thế không biết làm sao, cho nên, nam sinh lấy kính xuống vứt trên mặt đất, kêu Liêu Bắc Bắc dùng sức giẫm, Liêu Bắc Bắc tại chỗ nín khóc mỉm cười, giễu cợt nam sinh là tên ngốc.
“Tớ tên là Liêu Bắc Bắc, cậu tên gì?”
“Tên có quan trọng không? Chúng ta có lẽ sẽ không lại gặp mặt nữa.” Nam sinh trước sau như một không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô.
Liêu Bắc Bắc chú ý tới giấy tờ chuyển trường trong tay của anh, chán nản cong miệng lên.
Nam sinh vốn định nói chút gì, thì cha Liêu đúng lúc đuổi theo, Liêu Bắc Bắc tạm thời còn chưa nguôi giận, cho nên hướng nam sinh kia khoát khoát tay, đem một cây kẹo que nhét vào trong tay nam sinh, cười nói: “Mặc dù chúng ta không quen biết, nhưng mà tớ rất thích cậu, nhớ kỹ nha, tôi tên là Liêu Bắc Bắc, lớp ba năm thứ hai, có rảnh rỗi thì về trường học thăm tớ nhé, tạm biệt tiểu ngốc ca.”
. . . . . .
Thoáng cái mà đã qua 10 năm, tướng mạo của nam sinh kia cô đã không còn nhớ rõ, nhưng đoạn hồi ức thú vị này vẫn lưu lại ở trong lòng cô. Bởi vì cô chưa từng thấy một nam sinh ngốc như vậy, lại đem mắt kiếng ném xuống đất cho nữ sinh vốn không quen biết giẫm chơi.
Liêu Bắc Bắc hé miệng cười, đem mắt kiếng cẩn thận đặt tại chỗ cũ, cô không hiểu sao Đường Diệp Trạch lại giữ lại cái mắt kính lỗi thời này, chẳng lẽ có kỉ niệm ý nghĩa nào sao?
※※ ※
Một giờ sau, Phan Hiểu Bác tựa vào bên cạnh xe đợi cô đi ra khỏi khu vực của Đường thị. Phan Hiểu Bác lúc nào cũng nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen, bởi vì số lượng công việc thật sự rất lớn, lần này anh sẽ ở lại vùng này chừng nửa năm, một khi tổ quay phim đến vùng này, anh tất nhiên lại càng bận bịu bận tối mày tối mặt, nhưng mà cháu gái còn bé của anh hết lần này tới lần khác trừ anh ra ai cũng không đi theo, mà trong lúc anh vô kế khả thi, Liêu Bắc Bắc giống như chúa cứu thế xuất hiện.
Liêu Bắc Bắc mặc một cái quần màu trắng, tay cầm giày xăng-̣đan, chân không dẫm ở rên bờ cát nhẵn nhụi, tối nay cô hơi trang điểm nhẹ, tóc dài đen nhánh theo gió phiêu dật, đi ở dưới ánh trăng sáng, lộ ra một sự trẻ trung dịu dạng.
Phan Hiểu Bác kinh ngạc nhìn cô, đã thấy nhiều mỹ nữ xinh đẹp trang điểm đậm, Liêu Bắc Bắc quả thật cho anh một loại cảm giác mới mẻ, tim của anh thật giống như đập nhanh hơn mấy nhịp.
“Niếp Niếp đâu? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngăn lại mái tóc dài bay bay, mở miệng trước.
“À. . . . . . Niếp Niếp. . . . . . ngủ rồi.” Phan Hiểu Bác phục hồi tinh thần, mở cửa xe: “Lên xe trước đi, vừa đi vừa thảo luận ăn cái gì.”
Liêu Bắc Bắc xấu hổ đáp ứng một tiếng, ngồi vào vị trí tay lái phụ, sau khi Phan Hiểu Bác giúp cô đóng cửa xe, rồi trở về bên trong xe, tự m