
Tác giả: Lăng Hề Hề
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134580
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/580 lượt.
ay mới có một chút. . . . . . Ha ha! Chỉ là, đồ trang điểm Lục thị xác thực rất tốt, tôi trước kia có một bạn cùng phòng cũng dùng loại này, tôi cũng thật thích . . . . . . Chỉ là son môi kia, màu của son môi đó có thể thêm một chút nhũ không? Tôi rất thích loại đó, nhưng những sản phẩm khác lại cho thêm một chút chất hóa học không tốt, cho nên. . . . . ."
Con ngươi Lục Hiên Vũ sáng lên, bên môi dẫn theo nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, "Ừ, tôi để cho cấp dưới phát minh loại đó rồi tặng cho cô được chứ?"
"A. . . . . ." Cô chỉ là tùy ý nói thôi, lại dễ dàng nghe được lời hứa của hắn, lúc này trong lòng không khỏi vô cùng cảm động, chỉ cảm thấy hạnh phúc tỏa bong bóng.
Cô đột nhiên phát hiện dưới bề ngoại lạnh lùng của Lục Hiên Vũ là một trái tim dịu dàng.
Cô vốn cho rằng mình bị uy hiếp kết hôn, sau khi cưới nhất định không hạnh phúc, nhưng không hiểu sao những suy nghĩ tiêu cực đó từ từ biến mất! Hắn bắt đầu sẽ không tức giận cô cãi nhau cùng hắn; thời điểm cô ngã bệnh lại chăm sóc cô như vậy; cũng không tiếc tay tốn nhiều tiền cho cô; về mặt việc nhà, mặc dù hắn luôn buồn bực cô chân tay vụng về, nhưng cũng không chân chính phát giận.
Cô cảm thấy trái tim mình đang hướng tới gần hắn, hoặc là đã gần sát rồi.
Lục Hiên Vũ vốn còn mấy ngày tuần trăng mật, lại vì chuyện màu son môi này mà bận rộn.
Ở phương diện chất lượng, phương diện sức khỏe, hắn vô cùng chú trọng, bởi vì sản phẩm của tập đoàn Lục thị bọn họ nhất định là sản phẩm xanh, cho nên mỗi lần chế tạo một sản phẩm mới, hắn đều muốn theo dõi toàn bộ quá trình, chỉ sợ khâu nào xảy ra chuyện không may, không chỉ là vì chất lượng, cũng là vì danh dự.
Hắn nhất định phải chế tạo ra mỹ phẩm hoàn mỹ nhất, để tặng cho vợ của hắn. Còn nữa, hắn muốn hoàn thành trong thời gian quy định, bởi vì hắn muốn cho cô một kinh hỉ.
Vu Linh San qua tuần trăng mật cũng bắt đầu đi làm.
Lục Hiên Vũ thỉnh thoảng sẽ giành thời gian tới trường học đón cô, đưa cô đi ăn một bữa ngon hoặc là ăn một chút đồ ngọt, Vu Linh San nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt đồng nghiệp không khỏi có chút đắc ý.
Người đàn ông này, mặc dù vừa mới bắt đầu cô hết sức ghét bỏ, nhưng vô luận như thế nào, hắn là vương tử trong lòng rất nhiều cô bé hướng tới nha! Cô đột nhiên phát hiện, vị trí này dần dần không chướng khí mù mịt như cô từng nghĩ.
Người đàn ông này thật đúng như lời của anh họ Lăng Tuân nói, mặc dù tính tình có chút thối, còn lại không tệ, cô hi vọng trong tương lai quan hệ giữa bọn họ có thể cải thiện.
Mấy ngày nay, buổi tối Lục Hiên Vũ về nhà có chút muộn, còn mang theo chút mùi rượu, điều này làm cho Vu Linh San có chút tức giận, nhưng cô lại luôn chịu đựng bởi nghe hắn nói thời điểm chế tạo một loại sản phẩm mới luôn mệt chết đi. Cô nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, cũng sẽ giống như một người vợ hiền tuệ, thay hắn cởi y phục, lại đi lấy cho hắn một ly nước mật ong.
Nhưng chẳng biết tại sao, vẻ mặt Lục Hiên Vũ nhìn cô mỗi lần như vậy luôn luôn nhàn nhạt, giống như cô làm chuyện gì thật có lỗi với hắn.
Vu Linh San sờ sờ mặt của mình, cau mày nhìn hắn, "Này, anh làm sao vậy? Tôi làm chuyện gì thật có lỗi với anh sao? Anh, anh tại sao muốn nhìn tôi như vậy?"
Lục Hiên Vũ chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, nằm soài trên giường, lạnh nhạt nói: "Tôi nhìn cô thế nào? Hơn nữa, làm sao cô sẽ làm chuyện gì thật có lỗi với tôi đây?"
Vu Linh San có chút không tìm được manh mối trong lời nói của hắn, hắn là người hai mặt sao? Như thế nào có nhiều cảm xúc như vậy? Thỉnh thoảng có thể dịu dàng đến khiến trái tim của cô cuồng loạn, thỉnh thoảng có thể lạnh lùng đến để cho cô run như cầy sấy.
Trước khi ngủ, hắn hỏi cô: "Đại di mụ không hiểu chuyện của cô đã đi chưa?"
"A, sớm đi rồi. . . . . ."
"Vậy tối mai cùng tôi đi bơi." Hắn thật sự mệt mỏi, kéo cô tới ôm vào trong ngực, hít thật sâu một cái mùi vị ngọt ngào trên người cô, thời điểm ôm cô, cảm thấy tinh thần cũng khá rất nhiều.
Người phụ nữ này, thật sự chẳng lẽ không quan tâm hắn sao? Ngay cả một câu quan tâm cũng không có.
"Tại sao?"
"Ngày mai bể bơi của cha tôi khai trương, trước khi chính thức kinh doanh, mời mấy người trong nhà chúng ta cùng đến vui đùa một chút."
"Bơi lội a. . . . . ." Không thể không nói cô có chút mong đợi, mặc dù kỹ thuật bơi của cô chưa ra hình dáng gì, nhưng cô vẫn rất thích cảm giác ở trong nước.
Ngày hôm sau sau khi tan tầm, cô liền đi mua một bộ đồ bơi có chút bảo thủ, nếu chỉ có hai người bọn họ, cô còn có thể ăn mặc hấp dẫn một chút, nhưng có người ngoài ở đây, cô cũng không dám "hào phóng" như vậy.
Sau đó Lục Hiên Vũ đến đón cô, hai người cùng nhau đến bể bơi.
Đợi cô đổi xong đồ bơi, sau khi từ trong phòng thay đồ đi ra, Lục Hiên Vũ nhìn cô vài lần, có chút thất vọng nói: "So với quần ngủ trong nhà của cô còn muốn bảo thủ hơn."
"Sắc lang, hừ. . . . . ." Cô xoay người mới phát hiện ra mấy người ngoài này chính là mấy đứa nhỏ choai choai, cô ngập ngừng một chút, ha ha