XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Tác giả: Lăng Hề Hề

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134570

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/570 lượt.


Vu Linh San ê a một tiếng, dĩ nhiên đói! Chỉ là cô vừa mới ngồi dậy, khàn giọng một tiếng, "Đau."
"Đau ở đâu?" Trên mặt hắn lại xuất hiện loại nụ cười không đứng đắn đó, "Tôi xoa giúp cô."
"Anh cho rằng tôi ngu ngốc sao?" Hai chân của cô đều mềm nhũn, muốn leo ra từ trên người hắn, nhưng bởi vì chân mềm nhũn lại đặt lên người của hắn.
Lục Hiên Vũ không khỏi nở nụ cười, "San San, làm sao cô đáng yêu như vậy, lại yêu thương nhung nhớ rồi sao?"
Vu Linh San bị cười đến có chút buồn bực, có chút nổi giận nói: "Tôi cho anh biết, anh còn như vậy. . . . . . Anh còn như vậy, tôi liền rời nhà trốn đi cho anh xem!"
Lục Hiên Vũ thấy cô như vậy lại cười cười, đứng dậy mặc y phục, sau đó xoay người lại nói với cô: "Đi theo tôi phòng bếp đi, tới giúp tôi."
Vu Linh San chậm rì rì tìm y phục mặc lên, thời điểm đến phòng bếp phát hiện hắn đang ở đây, hắn thấy cô tới, cũng không ngẩng đầu lên, "Tới đây rửa sạch chỗ hành lá này, sau đó cắt nhỏ ra." Một lát sau, lại sai cô, "Cô bỏ mấy quả trứng gà trong tủ lạnh ra ngoài, còn cả thịt heo nữa." Vu Linh San phát giác người đàn ông này mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, rõ ràng không thông thạo chuyện nhà, nhưng khi nhìn hắn sai khiến người khác thì rất có bài bản, bất quá nhìn hắn đang giúp cô làm bữa tối, cô vẫn là ngoan ngoãn phối hợp với hắn.
Rất nhanh, hai bát mì thơm ngào ngạt đã xong, trên mặt còn có trứng ốp lếp, tổng thể mà nói, hai bát mì này bề ngoài không tệ, bất quá vị hơi mặn. Lục Hiên Vũ bảo Vu Linh San bưng hai bát mì đến trên bàn, còn mình thì không biết đi nơi nào.
Chỉ chốc lát sau đột nhiên lấy ra một chiếc bánh ngọt lớn, phía trên cắm đầy nến, Vu Linh San nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngọt, nhất thời nói không nên lời, hôm nay, hắn thực sự cho cô quá nhiều kinh hỉ.
Lục Hiên Vũ khẽ nở nụ cười, lông mi thật dài khẽ run run, hắn nói: "Vu Linh San, ngày đó sinh nhật tôi, cô cho tôi nhiều kinh hỉ như vậy, hôm nay tôi xem như trả lại cho cô."
Môi Vu Linh San khẽ cong lên, đứng lên đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi hắn, cô nói: "Lục Hiên Vũ, cám ơn, thật sự cám ơn anh! Anh giúp tôi trải qua sinh nhật. Tặng tôi món quá tốt nhất, trả lại cho tôi loại kinh hỉ này, tôi nghĩ, tôi vĩnh viễn cũng sẽ nhớ hôm nay."
"Cứ như vậy sao?" Hắn nhíu mày.
"Có, còn có, bất quá hôm nay thể lực của tôi chống đỡ hết nổi rồi, sau này cho anh." Vu Linh San có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Lục Hiên Vũ xì một tiếng bật cười, vươn tay ra xoa xoa đầu cô.
"Lục Hiên Vũ, anh biết không? Từ nhỏ đến lớn tôi cơ hồ chưa từng có sinh nhật, cũng chưa từng ăn bánh sinh nhật."
"Không thể nào, gia cảnh nhà cô không phải là không tệ sao?"
"Ba mẹ tôi rất bận, luôn luôn không có thời gian tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi xem TV mới biết nguyên lai sinh nhật phải ăn mỳ trường thọ, còn có bánh sinh nhật . . . . . . Tôi luôn không nhớ được sinh nhật của mình, bởi vì coi như nhớ, tôi cũng chỉ là một mình lẻ loi, thay vì cô đơn một mình trải qua ngày sinh nhật, không bằng quên đi." Cô nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, lấy một miếng trái cây cắm trên bánh ngọt bỏ vào trong miệng Lục Hiên Vũ.
Lục Hiên Vũ giống như cũng bị lây nhiễm thần thái của cô, lấy tay dính một chút bơ bôi lên môi của cô, "Sau này, tôi sẽ trải qua sinh nhật hàng năm cùng cô, hàng năm đều tặng quà sinh nhật cho cô được không?"
Cô nhìn hắn, cười thật ngọt ngào, hắn cũng nhìn cô, ánh mắt chân thành tha thiết.
Bọn họ đều không nghĩ tới, hai người ban đầu đối chọi gay gắt như vậy, lúc này lại thân mật như thế.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt tình cảm chảy xuôi, đáy mắt cũng giống như đạt tới một nhận thức chung nào đó.
Đèn trong phòng đã được tắt đi, ánh nến chiếu vào mặt của hai người chủ tịch, cô nhàn nhạt cười, khẽ ngẩng mặt lên, nhắm hai mắt lại, ước nguyện!
Từ nhỏ cô đều được người ta hâm mộ, cô là tiểu công chúa của Vu gia, mặc y phục xinh đẹp nhất, ăn đồ ăn tinh mỹ, nhưng có ai biết, đây là lần đầu tiên cô trải qua một sinh nhật chính thức, có bánh sinh nhật, có mỳ trường thọ, còn có sự chúc phúc chân thành.
Tựa hồ chính là từ giờ khắc này, cô cảm thấy khiếp phiêu đãng thật nhiều năm của trái tim mình, rốt cuộc đã kết thúc.






Ngày tiếp theo, là ngày tập đoàn Lục thị bận nhất.
Sau khi Lục Hiên Vũ kết hôn, ông nội của Lục Hiên Vũ liền về hưu, giao lại tất cả quyền lợi trong tay cho Lục Hiên Vũ, Lục Hiên Vũ mỗi ngày đi sớm về trễ, loay hoay vỡ đầu sứt trán.
Trước kia nếu bận rộn, Lục Hiên Vũ liền trực tiếp ở lại công ty.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn đã kết hôn, trong nhà còn có một người phụ nữ đang chờ hắn trở lại, cho nên vô luận mỗi ngày có muộn thế nào, hắn cũng đều về nhà.
Những thứ khác không nói, chỉ là khi về nhà, có một người phụ nữ giữ lại một ngọn đèn cho hắn, không giống với khi đối mặt với căn phòng đen ngòm trước kia, hắn lại cảm thấy rất ấm áp.
Vu Linh San đợi lâu như vậy cũng không thấy hắn ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, trong phòn