Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Tác giả: Lăng Hề Hề

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134565

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/565 lượt.

trung học, Mặc Nhã Tử đã rất chăm sóc cô, chỉ cần là nơi có Mặc Nhã Tử, cô cơ hồ không có phiền lòng chuyện, không sợ bị đói bụng, cũng không sợ cô đơn.
Dưới sự khuyên bảo của Mặc Nhã Tử, tâm tình của cô cũng dần dần tốt lên một chút.
Sau khi Mặc Nhã Tử từ nước ngoài trở về, rất nhanh liền đi tìm việc, ban ngày cần đi làm.
Vu Linh San ở nhà một mình cảm thấy rất nhàm chán, liền thử giúp Mặc Nhã Tử làm một chút việc nhà, thời điểm vừa mới bắt đầu làm cô cảm thấy có chút phiền, thậm chí gặp phải rất nhiều tình trạng hỗn loạn, nhưng cô vẫn cẩn thận học.
Nguyên lai Lục Hiên Vũ luôn làm những thứ này, hơn nữa những phiền toái cô tạo ra cũng do hắn ôm đồm, một đại thiếu gia cho tới bây giờ chưa phải làm qua chuyện gì như hắn cũng đều học được, cô làm sao có thể không học được? Lúc này cô đang cúi đầu lau chùi, không khỏi thấp giọng nói: "Nguyên lai đồ uống rớt xuống đất khó lau sạch như vậy."
Nguyên lai giặt quần áo cũng rất mệt, nấu ăn cũng mệt mỏi, lau cửa sổ cũng mệt mỏi, cô vừa làm việc nhà vừa ở một bên nói nhỏ cái gì, Mặc Nhã Tử không khỏi cười cô, "Xem đức hạnh của cậu này, sau khi cưới đều chưa từng làm việc nhà sao? Bây giờ lại muốn học dọn vệ sinh."
"Ngô. . . . . ." Vu Linh San có chút ngượng ngùng nói: "Thật đúng là không có, bởi vì mình lười, cho nên tất cả việc nhà đều do hắn xử lý, hắn làm việc nhà, nhưng do hắn thích sạch sẽ, không làm không được."
Vu Linh San để cho Mặc Nhã Tử ngồi ở một chỗ không cần nhúng tay, đơn giản chỉ cần ôm hết mọi việc lên người mình, giống như làm như vậy, trong lòng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mặc Nhã Tử sau khi nghe xong, chỉ vào Vu Linh San nói: "San San, cậu quá vô sỉ! Bản thân cậu ngồi đó tiêu dao, còn ăn một đống đồ, lại để cho hắn chạy đông chạy tây bên cạnh cậu, nếu như mình là Lục Hiên Vũ, mình khẳng định cũng sẽ tức giận."
"Ngô. . . . . . Mình bây giờ không phải là biết sai lầm rồi sao?"
"Sai lầm rồi còn không trở về nói xin lỗi?"
"Nhưng hắn ngoại tình a, hắn có lỗi với mình, mình mới không cần trở về."
Mặc Nhã Tử lắc đầu một cái, "Thôi, coi như mình chưa nói gì. Cậu thích làm sao liền như vậy! Buổi tối muốn ăn cái gì? Có muốn ăn cơm thịt bò không?"
"Muốn." Vu Linh San cười vui vẻ, trong lòng chầm chậm mang theo vài phần khổ sở, trong khoảng thời gian này, cô thực sự mang cho hắn không ít phiền toái.
Vu Linh San _ ở cùng Mặc Nhã Tử hơn một tháng, mỗi ngày ăn no, uống tốt, ngủ ngon, thân thể cư nhiên cũng mượt mà lên một chút.
Mặc Nhã Tử bởi vì tìm được công việc, ban ngày cũng không ở nhà.
Cô tương đối rảnh rỗi làm một chút việc nhà, tình hình của trường học bên kia như thế nào, cô không biết, cũng không muốn trông nom, mỗi ngày chính là ngủ ăn, ăn ngủ, cả ngày lười biếng nằm trong nhà.
Xem một chút TV, thỉnh thoảng cũng nghe một chút nhạc. . . . . . Cuộc sống như thế trôi qua hết sức thích ý, đối với tương lai sẽ như thế nào, cô cũng không biết, cô vốn là một người rất có lý tưởng, bởi vì liên tiếp bị đả kích mà không còn ý chí chiến đấy, cô muốn trốn tránh, cứ sống như vậy.
Nhưng không biết vì sao, mấy ngày nay đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, cơm cũng ăn không vô, Mặc Nhã Tử mỗi ngày đều thay đổi biện pháp làm thức ăn ngon cho cô, cô lại vẫn không có bao nhiêu khẩu vị.
Mặc Nhã Tử đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Vu Linh San!"
"Hả?"
"Cậu, cậu không phải là mang thai chứ?"
"A?" Vu Linh San khẽ mất hồn. Cô cẩn thận đưa tay phủ lên bụng mình, lắp bắp kêu một câu, "Mang thai?"
"Đại di mụ tháng này của cậu có tới hay không?"
"A?" Vu Linh San miệng càng mở lớn, cô nói: "Mình không biết. . . . . ."
Mặc Nhã Tử thở dài một cái, "Thua cậu luôn, làm sao hỏi gì cũng không biết? Cậu muốn tức chết mình sao? Đi, chúng ta đi bệnh viện."
"Mình, mình có thể không đi không?"
"Không đi? Có thể không đi không? Nhanh lên một chút đi kiểm tra, ngộ nhỡ thật sự có thì sao?"
Vu Linh San không lay chuyển được sự ép buộc của Mặc Nhã Tử, cùng cô đến bệnh viện.
Sau khi cầm báo cáo kiểm tra xong, trong mắt Mặc Nhã Tử có mấy phần mừng rỡ, hơn nữa là tức giận, "Bây giờ cậu mang thai, về sau phải làm sao?"






"A. . . . . ." Trong khoảng thời gian ngắn, Vu Linh San còn không cách nào tiếp nhận việc mình mang thai, còn chưa kịp phản ứng sau này phải làm sao, vẫn ngây ngốc, không có phản ứng.
"Vu Linh San, cậu có tính toán gì?"
"Mình không có tính toán gì. . . . . ." Vu Linh San cười hì hì, "Này, Nhã Tử, mình để bảo bảo nhận cậu làm mẹ nuôi nhé."
"Cậu không phải cứ như vậy ỷ lại mình, muốn mình giúp cậu nuôi đứa nhỏ chứ?"
"Mình, mình còn có chút tiền. . . . . ." Tiền gửi ngân hàng của cô còn có một chút thôi.
Sắc mặt của Lục Hiên Vũ hết sức khó coi, hắn đi lên phía trước, bắt được tay của cô, "Vu Linh San, cô nên cùng tôi về nhà."
"Tôi không muốn." Vu Linh San cúi đầu, bĩu môi, vẻ mặt quật cường, "Dù sao phụ nữ bên ngoài của anh nhiều như vậy, anh tùy tiện đưa một người về nhà tốt lắm, tôi nghĩ có rất nhiều người cam tâm tình nguyện làm