Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Chớ Làm Loạn

Ông Xã Chớ Làm Loạn

Tác giả: Lương Hải Yến

Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015

Lượt xem: 134671

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/671 lượt.

hích cô, cho nên mỗi lần lời đến khóe miệng, cô vẫn không có can đảm hỏi ra, rất sợ mình nhận được đáp án làm bản thân thất vọng.
Nói cô nhát gancũng được, nói cô yếu đuối cũng được, cô cũng chỉ muốn sống như lúc này, không nghĩ cái gì cả, bọn họ có thể sống giống như hiện tại vậy, mặc dù cô cũng có lòng tham, nhưng thực tế không cho phép cô có lòng tham, huống chi hiện tại hai người bọn họ giống như một đôi nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt, cô chỉ muốn hưởng thụ tất cả ngọt ngào và hạnh phúc này là tốt rồi.
Trong lòng Lục Phi an ủi mình như vậy, nhưng mà cô là người trong cuộc, không có cái gì mà người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, không nhìn ra Ôn Thiếu Nhiên che chở cô đến cỡ nào, quả thật cô tựa như một bảo bối, bị Ôn Thiếu Nhiên đặt ở trong lòng bàn tay cẩn thận chở che.
Từ nhỏ đến lớn Lục Phi chưa từng được vui vẻ giống như hiện tại, nhiều năm ở nhà họ Lục áp dụng chế độ giáo dục tàn khốc và bận rộn với công việc, cô đã không biết cái gì gọi là vui vẻ cười to, cái gì gọi là cả người thoải mái, cái gì gọi là tự do tự tại rồi.
“Trời ạ, thật là đẹp đó.” Lục Phi thấy một màn này, không nhịn được thở dài nói: “Sao anh tìm được nơi này?”
“À, nghe người ta giới thiệu.” Nhưng thật ra là anh đã lên mạng tìm, đây là một trong những địa điểm tỏ tình được rất nhiều người để cử.
“Đi, chúng ta đi ra hồ, thuyền sẽ chạy đến giữa hồ, thấy mặt trời lặn đẹp hơn.” Ôn Thiếu Nhiên nói như thật, người không biết còn tưởng rằng anh đã tới đây.
Lục Phi hưng phấn gật đầu, đi theo phía sau anh về phía con thuyền nhỏ đậu bên cạnh hồ, nhảy lên thuyền, Ôn Thiếu Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đỡ cô lên thuyền, bắt đầu từ từ chèo thuyền hoa, hướng ra giữa hồ.
Ánh nắng rọi ảnh ngược trên mặt hồ, bọn họ giống như đưa thân vào trong ánh nắng chiều, cảnh tưởng thật là đẹp đến không thể nào tả xiết.
Thuyền dừng giữa hồ, đôi tay Ôn Thiếu Nhiên hồi hộp bắt lấy mũi thuyền, ở trong lòng hồi tưởng lại lời tỏ tình đã tập kỹ vào tối hôm qua, vài lần mở miệng muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Lục Phi hưng phấn nhìn trời chiều đầy nắng, anh lại cứng rắn nuốt lời đó trở vào bụng.
“Thật là đẹp.”
“Đúng vậy, thật rất đẹp.” Ôn Thiếu Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang nỉ non của cô.
Sau khi người thiện trong lòng giao chiến một phen, rốt cuộc Ôn Thiếu Nhiên cố lấy hết dũng khí muốn mở miệng, “Phi Nhi...”
“Á! Cứu mạng!” Một loạt tiếng gọi ầm ĩ chói tai cắt đứt lời anh muốn nói, cách đó không xa có một người lọt xuống hồ.
“Không xong, có người rơi xuống nước rồi.” Lục Phi rướn cổ lên, lo lắng thét: “Thiếu Nhiên, tranh thủ thời gian đi qua đó cứu người.”
Ôn Thiếu Nhiên chưa từng oán hận trời cao như lúc này, ngay cả cơ hội như vậy cũng muốn phá hư, hai vai anh khẽ rũ xuống, chấp nhận chèo về phía người rơi xuống nước.
Mặc dù Ôn Thiếu Nhiên là bác sĩ, không có cách nào từ chối trách nhiệm cứu người, nhảy xuống hồ nước cứu người lên.
Sau đó chính là hỗn loạn tưng bừng, cứ như vậy, màn tỏ tình đã an bày tỉ mỉ trên hồ bị cắt ngang, anh cũng không tìm được cơ hội chính thức thổ lộ tình yêu với Lục Phi, haiz, yêu ở trong lòng khó mở miệng thành lời.
Trở về sau tuần trăng mật bổ sung, hai người còn chưa thoát ra khỏi dư âm, lập tức ngập đầu vào công tác bận rộn của mình, mà Ôn Thiếu Nhiên thủy chung không có cơ hội nói ra tình yêu trong lòng với Lục Phi.
Bất quá anh thay đổi, nhất là tài nấu nướng của anh, thực sự đã bắt được sở thích ăn uống của Lục Phi, khó trách người ta thường nói muốn bắt được một người trước tiên phải bắt dạ dày của người đó, như là bây giờ Ôn Thiếu Nhiên bắt được dạ dày cô.
Kể từ sau khi gả cho Ôn Thiếu Nhiên, ngoại trừ ngày trở về đó, thật sự đã lâu Lục Phi chưa từng trở về nhà họ Lục, càng chưa từng cùng ông nội ăn qua một bữa cơm thật ngon, ai ngờ cô còn chưa sắp xếp được thời gian trở về nhà họ Lục, sáng sớm thư ký của ông nội Lục đã gọi điện thoại tới.
“Ông nội.” Sau khi nhận được điện thoại, Lục Phi lập tức chạy tới bến cảng ẩm thực mà ông nội thích nhất.
Ông nội Lục rất ưa thích bến cảng ẩm thực này, nhất là những bữa ăn trà đạo kiểu cũ như vầy, tràn ngập hồi ức nồng đậm.
“Hừ, còn nhớ rõ có cái người ông nội này.” Ông nội Lục lạnh lùng khẽ hừ, rất bất mãn với chuyện cháu gái vừa gả đi ra ngoài giống như mất tích.
“Ông nội, ông đây là đang ghen sao?” Trong khoảng thời gian ở cùng với Ôn Thiếu Nhiên này, Lục Phi trở nên rất sáng sủa, bây giờ bản thân lại có thể lên tiếng nói giỡn với ông nội.
Ông nội nhìn cháu gái, rõ ràng nhìn ra cô không giống trước kia, quá khứ cô rất ít lộ khuôn mặt tươi cười ở trước mặt mọi người, hiện tại lại lộ ra khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm như vậy, làm cho ông không khỏi cảm thán, thật là không thể khinh thường sức ảnh hưởng của Ôn Thiếu Nhiên.
Trước kia người cháu gái này của ông chỉ biết chiu đầu vào công việc, còn mang theo vẻ mặt lạnh lẽo người lạ chớ đến gần, nhưng bây giờ không giống thế, ông cảm thấy cả người cô hoạt bát lên không ít, tràn đầy sức sống mà cái tuổi này nên có.