
Tác giả: Chu Ngọc
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134997
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/997 lượt.
lập tức đi ngủ sợ tiểu Tú tiêu hóa không tốt. Vì vậy liền đỡ tiểu Tú: "anh muốn ăn dưa leo non rồi, chúng ta đi vào hái mấy trái?" Tiểu Tú hiểu được ý tiểu Tô, vì vậy gật đầu một cái, vào không gian, trong không gian ấm áp hơn so với bên ngoài, tiểu Tô liền cởi áo khoác đặt một chỗ để tiểu Tú ngồi: "em ngồi đây để anh đi hái." Tiểu Tú gật đầu.
Nhìn tiểu Tô đi hái dưa chuột, tiểu Tú cảm thấy nam nhân như vậy không tệ, tiểu Tô trong nóng ngoài lạnh, có việc gì cũng đều hành động chứ không ba hoa. Tiểu Tú càng nhìn càng hài lòng. Tiểu Tô trở lại liền thấy tiểu Tú cười với mình, theo bản năng sờ sờ mặt: "Trên mặt anh có cái gì sao? Xem em buồn cười như vậy." Tiểu Tú lắc đầu một cái, đưa tay cầm từ trong tay tiểu Tô một quả dưa chuột gặm, ăn thật ngon.
Tiểu Tô cũng cầm quả dưa chuột gặm, đồ trong không gian không có phân hóa học, không cần rửa cũng có thể ăn. Tiểu Tú tựa vào vai tiểu Tô: "Tiểu Tô, chúng ta đem tiểu Hắc mang vào đây có được không?." Tiểu Tô suy nghĩ một chút: "thôi, tiểu Hắc còn phải ở bên ngoài giữ nhà, nếu em thích anh sẽ nói với chiến hữu xin mấy con chó nhỏ về?" Tiểu Tú nghe vậy rất vui mừng.
"Em muốn ba con chó. Để chúng trông nhà ban ngày, buổi tối liền mang vào đây một chút, tựa như công nhân thay ca." Tiểu Tú cảm giác trong không gian này quá trầm trầm, mặc dù có hoa cỏ, có hồ nhỏ, nhưng là không có tiếng động vật, ngay cả chim nhỏ cũng không có, có lúc ở chỗ này ngồi một chút đã thấy im lặng đến hốt hoảng."Em còn muốn con thỏ nhỏ, chim sẻ nhỏ, . . ."
Tiểu Tô cảm giác mình có phần không biết thế nào, tiểu Tú kể từ mang thai thay đổi rất nhiều, mình cũng cần thích ứng.
Nhìn tiểu Tú báo tên đồ ăn, nhầm, là nói tên động vật hăng say, tiểu Tô cảm giác mình thế nào cũng phải làm chút việc cho vợ, không phải chỉ là mấy con vật, không thể bắt 100 con, cũng phải bắt được 99 con .
Vì vậy trong không gian bắt đầu náo nhiệt, tiểu Tô thừa dịp mua đồ cho tiệc mừng đi xem mấy con vật, nhìn chung quanh nơi bán động vật. Nhưng là vòng vo nửa ngày cũng không thấy có cái gì tốt, trừ một con nhím nhỏ, chỉ là có một cũng tốt hơn không có, vì vậy tiểu Tô liền mua trở về, để tiểu Tú mang vào trong không gian đi. Thuận tay cũng đem mấy con gà, vịt, ngan mình mua cũng mang vào.
Lúc tiểu Tô đi mua đồ cũng đi mời lão sư phụ, đưa thiệp mời đỏ thẫm: "Sư phụ, con và tiểu Tú hai mươi bốn tháng ba làm tiệc rượu, ngày đó kính xin ngài có thể tới uống hai ly rượu nhạt." Lão sư phụ nghe xong vui mừng: "Các ngươi thật đúng là khách khí, còn nghĩ đến lão già đấy." Tiểu Tô cùng lão sư phụ hẹn, đến ngày đó để cho người nhà tiểu Tô tới đón ông, mặc dù đường không xa nhưng lão sư phụ tuổi đã cao. Có người đưa đón tương đối an toàn.
Bà Hảo bảo tiểu Tô ở trong chợ mua rất nhiều giấy đỏ, sau đó liền ngày ngày ngồi cắt giấy. Tiểu Tú cảm thấy rất thần kỳ, cầm tờ giấy đỏ lớn, lấy thêm cây kéo như vậy cắt mấy cái là có thể thấy chữ hỉ. Vì vậy tiểu Tú cứ đi theo bà Hảo, bà Hảo cắt tiểu Tú cầm , vừa cầm vừa đoán lần này bà cắt cái gì.
"Bà Hảo, tay bà thật khéo." Tiểu Tú cảm thấy những thứ đồ này thật rất thần kỳ. Mấy thím đến giúp cũng cười. Thím Lưu cũng qua nhìn một chút: "Tiểu Tú, bà Hảo nhà con lúc nào cũng khéo tay như thế, mấy năm trước nhà ai làm chuyện vui cũng nhờ bà Hảo cắt mấy tờ giấy. Nhưng gần đây mắt bà Hảo không tốt lắm mới không có ai nhờ nữa." Người bên cạnh cũng phụ họa.
"Đúng vậy, đứa con trai tôi sau này kết hôn cũng muốn nhờ thím sang giúp đây."
"Tất nhiên, ta chính nghe nói, thím lúc còn trẻ đã rất khéo tay rồi. "
. . .
Mọi người trêu ghẹo từ từ cũng chuyển tới trên người tiểu Tú: "Tú, tiểu Tô được không? Sáng mai con gả xong, đến lúc đó bà Hảo chỉ có một người rồi."
Tiểu Tú đỏ mặt: "Thím à, cái gì có lấy chồng hay không, thím nhìn hai nhà chúng ta này, cứ như vậy vài bước đường thôi. Đến lúc đó cháu còn ngày ngày về nhà, người nào đuổi cũng không đi! Bà Hảo, bà thấy đúng không." Tiểu Tú hướng về phía bà Hảo cười ngọt ngào. Bà Hảo tất nhiên rất vui mừng, tiểu Tú nói gì đều tốt. Đang nói thì tiểu Tô đã về rồi, mấy thím liền nói trêu ghẹo: "mọi người xem, mới nói đến tiểu Tô, tiểu Tô đã đến!"
Tiểu Tô bị họ làm cho ngượng ngùng, vì vậy liền mang đồ vào phòng bếp. Trong phòng bếp nhỏ, muốn làm tiệc thì phải dựng bếp tạm bên ngoài. Tiểu Tô cùng đầu bếp phó bàn bạc tốt lắm, phía sau phòng bếp có bãi đất trống lớn, lại gần sông, đến lúc đó việc dọn rửa sạch dễ dàng. Mà hai gian nhà phía trước liền giữ lại để cái bàn. Đến lúc đó mười người một bàn, ngồi đầy liền ăn. Ăn xong rồi liền thay cho người khác.
Buổi tối lúc ngủ, tiểu Tô liền bị bà Hảo nhắc: "Con về nhà ngủ đi, cùng ngủ với đám thanh niên. Tối hôm nay tiểu Tú cũng có người ngủ cùng." Không có biện pháp, tập tục nơi này trước khi kết hôn một ngày, buổi tối cũng là phải áp giường cho may mắn. Cho nên tiểu Tô không thể làm gì khác hơn là ảo não đi về.
Một buổi tối này tiểu Tô cùng tiểu Tú cũng không ngủ ngon. Thói quen có người kia cùng ngủ rồi, cùng người khác ngủ lật tới lật lui cũng không có cảm giác như vậy!