
Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341554
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1554 lượt.
>Thở hổn hển cả buổi, mỹ nữ phẫn nộ vẫn chưa có đến nơi.
Nha đi đứng thực TM nó chậm.
Ta quay đầu đang muốn đi tìm, thật xa liền trông thấy mỹ nữ tóc dài phiêu phiêu, mang theo hai trái bóng bay ngây thơ chạy càng ngày càng gần.
Cuối cùng đêm ngây thơ bong bóng nhét vào trong tay ta: “Cho cô.”
“Kháo! Mua đến làm gì?” Ta không tình nguyện tiếp nhận.
“Đi công viên giải trí vốn nên mua bóng bay.” Người nào đó đáp có thứ tự, dẫn đầu bước lên xe, cong cong khóe miệng: “Hạ Tiểu Hoa, tôi mua cho cô kem ly, di động, còn có bóng bay, hai ta huề nhau, ai cũng không nợ ai.” Tùy tay sửa sang lại tóc dài phiêu dật.
Nga, nước khoáng, tóc giả cùng quần áo! Ta hiểu biết gật gật đầu, nguyên lai bóng bay là góp cho đủ quân số a!
Quả nhiên huề nhau, ai cũng không nợ ai.
Ta khoát tay, đi theo Thần Tư lên xe: “Tôi mệt mỏi, về nhà đi!”
Người nào đó ngẩn người, không nói gì, khởi động xe, một cước đạp chân ga phóng lao đi.
Ta sợ tới sắc mặt trắng bệch, liều mạng sờ soạng tìm kiếm dây an toàn xa xa, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ông trời phù hộ! Ta không nghĩ so với Diệp lão đầu còn muốn trước ăn đồ cúng đâu!
Xe bay một hồi lâu, rốt cục cũng ổn định. Ta nghe thấy bên cạnh thanh âm người nào đó: “Hạ Tiểu Hoa, nếu cảm thấy sợ hãi, nói ra đi.”
Ta nghiêng người, ngồi đưa lưng về phía Thần Tư.
“Khổ sở cũng vậy.”
“…”
“Đối người khác tốt cũng vậy.”
Ta mở mắt ra, dùng khóe mắt dư quang ngắm người nào đó tóc dài bay bay đang nghiêm túc lái xe. Ánh mắt chân thành như vậy, thanh âm mềm mại như vậy, Thần Tư, bộ dạng thực sự rất đẹp trai.
“… Nếu có một việc, biết rõ ràng đối với mọi người đều tốt, nhưng là tôi thực sự thực sự sợ hãi, rất khó vượt qua, không muốn làm… Tôi, nên làm cái gì bây giờ?”
“…”
Ta xem Thần Tư, rất nhiều sự việc, cũng không thể dễ dàng như thế huề nhau.
Hắn tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của ta, mất tự nhiên thanh thanh cổ họng: “Hạ Tiểu Hoa, đem ánh mắt nhắm lại.”
“Ừm.” Ta ngoan ngoãn nghe lời.
Xe cứ vậy chạy như bay, thật lâu thật lâu, lâu đến mức ta cơ hồ chết lặng, mới nghe được thanh âm không hề dao động, vô cùng bình ổn: “Khoa học kỹ thuật phát triển hiện đại như vậy, người, sẽ không dễ dàng ăn đồ cúng đâu.”
Ta trừng lớn mắt: “Dừng xe!”
Thần Tư mị mắt, biến sắc, nhưng xe vẫn đỗ lại ven đường. Ta dùng sức mở cửa xe, vọt đi xuống.
Một khắc đóng sầm cửa xe, ta khẩn cấp chạy như bay mà đi.
Cứ chạy như vậy, cắn chặt môi.
Mọi lời ta nói lúc nhảy cầu, hắn đều nghe thấy được, một chữ cũng không sót.
Nói như vậy… Xem như, an ủi?
An ủi một cái đứa ngốc cố chấp ích kỷ sao?
Khả Nhạc, bạn tốt của ta, rõ ràng có thể chọn lựa lại một lần.
Diệp Hy, đợi lâu như vậy, rõ ràng có thể đến được hạnh phúc.
Xú lão đầu, không có việc gì nhấc quải trượng ngoạn trẻ, rõ ràng có thể trường mệnh trăm tuổi.
Rất nhiều việc, rõ ràng có thể, lại bị một tay ta, hủy hoàn toàn.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần ảm đạm.
Xe trên đường đều đã lên đèn, chiếu lên mặt đất một mảnh sáng ngời.
Ban ngày ban mặt không nên uống rượu.
Hiện tại, đã là tối rồi.
“Nhị hào, ngươi ở đâu? Ngươi tới tiếp ta nha! Nhị hào!” Ta nắm di động, tùy ý bấm cái dãy số ồn ào kia, lại tùy tay nhấc ly thủy tinh óng ánh đem chất lỏng màu vàng mật ong mê người kia hướng miệng đổ.
“Hạ Tiểu Hoa! Con bà nó ngươi mất tích cái mông a! Diệp tam công tử nhà các ngươi đều đánh điện thoại tìm đến tận cửa nhà ta! Hôm nay toàn bộ thế giới đều bị huy động tìm Thần Tư, chúng ta lại còn phải phân thân tìm ngươi.”
“Nhị hào! Ngươi tới tiếp ta nha!” Ta tiếp tục rống.
“Tiếp cái mông! Hạ Tiểu Hoa ta cảnh cáo ngươi…”
“Tiếp ta đi…”
Vừa tới cửa, bị cản lại: “Tiểu Hoa, anh đưa em.”
“Biến.” Ta đáp có thứ tự.
“Tiểu Hoa.” Tay bị một phen túm nhanh: “Em cho dù làm như vậy, anh, vẫn là cùng Khả Nhạc ly hôn.”
Ta đứng thẳng, lớn tiếng cười: “Ngưu Lang, anh thực muốn dọa người! Anh muốn tự cho mình là đúng tới khi nào? Tôi cao hứng uống chút rượu, liền thế nào cũng phải vì anh?”
Túm tay của ta càng nhanh: “Hạ Tiểu Hoa, vì sao, nhất định phải đối với anh như vậy? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là anh đối với em không tốt sao? Là anh cùng em, qua mỗi năm một cuộc thi. Là anh cùng em, qua một năm một ngày hội. Em đòi một đôi găng tay, thời điểm tuyết rơi là anh đưa. Lần đầu tiên em cưỡi xe đạp cũng là anh dạy. Lần đầu tiên em lạc đường, là anh tìm thấy em. Anh đối với em, không tốt sao?”
Ta cười thanh âm đến lớn hơn nữa: “Khả Nhạc đối với anh, không tốt sao? Nàng đem lần đầu tiên dâng cho anh. Anh xuất ngoại mấy năm nay, đều là nàng cùng anh. Anh cưới nàng, lại không cần nàng. Khả Nhạc đối với anh, không tốt sao?”
“Tiểu Hoa!”
“…” Ta không cười, cố gắng nhìn rõ tử tiểu quỷ trước mắt: “Ngưu Lang, anh có biết hay không, Khả Nhạc nàng… Lúc này đây là thực thương tâm. Nàng thậm chí mỗi đêm đều khóc không ngừng.”
“Tiểu Hoa.”
“Nàng thậm chí muốn thành toàn anh, nàng nói muốn buông tay, nàng nói, nàng