
Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341551
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1551 lượt.
>Tay che miệng lại bị người ta cầm lấy, so với ta còn nhanh hơn: “Hạ Tiểu Hoa, đừng sợ, anh bảo vệ em!” Một dạng ngữ khí, một dạng lời kịch ấy, theo ta vừa nói lúc nãy giống nhau như đúc.
Ta chống đỡ mắt trừng Diệp Hy.
Diệp Hy lại còn cười đến thực sự vô tội, vỗ vỗ bộ ngực mê người.
Nắm tay của ta một tấc một tấc, đem bàn tay che miệng của ta nắm xuống dưới, bao lại, không có buông ra.
“Nha nha nha nha nha a a a a a ngao ngao ngao ngao ngao!!!——” Ta thất kinh, kêu càng phát ra thảm thiết.
Bộ ngực mê người tản ra quang mang chói mắt. Rốt cục bị ta ôm cổ, dùng hết toàn lực hướng về phía màng tai Diệp Hy: “Lão! Nương! Bảo! Vệ! Anh!”
Diệp Hy nhìn chằm chằm bỏng ngô trong tay ta, mày nhăn thành một đoàn.
Ta ngồi trên ghế đá, một bên ăn bỏng, một bên cầm đùi gà chiên.
“Hạ Tiểu Hoa! Em vừa đốt pháo hoa chưa có rửa tay!” Lông mày Diệp Hy càng phát ra nhăn lợi hại.
Ta giơ đùi gà chiên, vắt chân ngồi: “Lễ Giáng sinh phải ăn gà chiên!”
“Nhà hàng có!” Diệp Hy nhìn chằm chằm gà chiên của ta, đôi mắt nhỏ phát ra khinh thường.
Diệp Hy không kiên nhẫn: “Mấy ngày đó đều giống nhau cả. Lễ hội chỉ là một phương thức truyền bá văn hóa thôi!”
“…” Ta trừng mắt nhìn Diệp Hy: “Nhưng là, người địa cầu đều phải trải qua lễ tết nha! Ngày lễ tết phải tặng quà nha!”
Diệp Hy càng phát ra đương nhiên: “Thư ký sẽ giải quyết!”
“…” Cho nên mới có thể mỗi năm nhận được một cuộc điện thoại giống nhau như đúc của trợ lý Quân, nói, Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh hỏi ngài năm nay muốn lễ vật gì?
“Diệp Hy, trên đời này, luôn có những ngày đặc biệt, cho dù là trôi qua, anh cũng sẽ vẫn vẫn phải ghi nhớ kỹ!”
Diệp Hy nhìn chằm chằm ta: “Hạ Tiểu Hoa, lễ Giáng sinh, thực hiện nguyện vọng của em đi! Em nghĩ muốn cái gì? Nói cho anh biết, anh sẽ đáp ứng!”
Cảm giác ê ẩm, đột nhiên tràn ra.
Cuối cùng chính là lắc lắc đầu: “Diệp Hy , đón Diệp lão đầu xuất viện, vốn là anh không muốn đi! Như vậy, coi như đã thực hiện qua!”
Diệp Hy híp mắt, nhìn ta nửa ngày, đột nhiên kéo kéo khóe miệng: “Hạ Tiểu Hoa, em quả nhiên thật ngốc!”
Kháo!
“Nếu em nói, đem tiền trả lại em, anh cũng sẽ đáp ứng!”
Kháo! Không nói sớm!
Ta liếm liếm môi, tham nghiêm mặt hối hận không kịp: “Uy! Nói lại một lần nữa có được không?”
Nếu, thật sự nguyện vọng nào cũng có thể thực hiện, nếu thật sự cái gì cũng có thể đáp ứng.
Diệp Hy tà suy nghĩ hừ hừ: “Muộn rồi, Hạ Tiểu Hoa!”
Lời nói đến bên miệng, dừng lại.
Do dự một hồi lâu, rốt cục cái gì cũng chưa nói.
Dù sao, cũng đã muộn.
Ta lắc đầu: “Vậy, coi như hết!”
Lấy khóe mắt dư quang liếc Diệp Hy, lại lập tức bị ánh mắt Diệp Hy bắt được.
Diệp Hy nhìn ta, biểu tình đặc biệt nghiêm túc.
Quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi làm cho tay ta run lên, toàn bộ đùi gà một lần nữa rơi về trên mặt bàn.
Ta vỗ cái bàn đứng lên, liều mạng chạy ra ngoài: “Tôi cần đi tiểu, cần đi tiểu ha!”
Chạy đến khi không còn đường, mới dừng lại.
Liều mạng thở gấp.
Đến khi hô hấp thông thuận, giãy dụa đứng lên, hướng nơi bán bóng bay bên cạnh, rút ra mười tệ: “Uy! Ông chủ, cho hai trái bóng bay!”
Ông chủ bán bóng bay liếc mắt một cái nhìn tờ mười tệ đầy nếp nhăn trong tay ta, đặc biệt khinh thường: “Tiểu thư, bóng bay mười hai tệ một trái!”
Kháo! Cái xã hội kiểu gì thế?
Ta dắt khóe miệng, tận lực biến thành bộ dáng ngoan hiền: “Ông chủ, bán rẻ chút đi!”
Ông chủ trở mình xem thường, đem mặt chuyển đến một hướng khác: “Soái ca, mua bóng bay sao?”
Một tiên tiểu bạch kiểm thí điên thí điên, lấy ra tờ một trăm tệ: “Ông chủ, bao nhiêu tiền một trái?”
“Mười…”
“Mười lăm!” Ta kêu đặc biệt vang dội.
Tiểu bạch kiểm nhìn ta một cái, lại nhìn về phía ông chủ, sau đó đem tờ một trăm tệ một lần nữa nhát vào ví, thuận tiện lấy ra mười lăm tệ tiền lẻ đưa lên.
Chậc! Đức hạnh!
Tiểu bạch kiểm xoay người bước đi, ta lập tức ba một cái đập tờ mười tệ nhăn nhúm lên mặt bàn: “Bóng bay! Đưa lại đây!”
Khí thể keo kiệt vô cùng hoành tráng.
Ông chủ không tình nguyện, đưa qua một trái.
“Nợ tôi một tệ!” 15 tệ rõ ràng là lão nương bán.
Ông chủ rảnh tay túm nhanh mười lăm tệ, một bộ biểu tình chết cũng không buông.
Ta đem bóng bay cầm lấy, từ trên xuống dưới đánh giá ông chủ bán bóng một lần, rốt cục làm một cái quyết tâm vang dội, cắn kẹo que bước đi.
Trở về, đem bóng bay cùng với kẹo que đẩy vào trong lòng Diệp Hy: “Uy! Cầm!”
Diệp Hy mạc danh kỳ diệu tiếp nhận bóng bay: “Làm cái gì?”
“Đưa cho anh! Quà Giáng sinh!”
Diệp Hy nhìn bóng bay, lại nhìn ta, có chút không hài lòng: “Hạ Tiểu Hoa, có người tặng quà như em sao?”
Ta trở mình xem thường: “Giáng sinh vốn có bóng bay cùng kẹo que!”
Đặt mông một lần nữa ngồi xuống, đem Coca liều mạng uống.
Uống quá nhanh, bị hơi ga xông lên mũi, há mồm liền hướng phía đối diện phun.
Tây trang thủ công tinh xảo của Diệp Hy nháy mắt gặp tai ương.
Ta sợ tới mức run run, ho càng phát ra mãnh liệt.
Vừa ho, vừa vươn tay cọ lung tung