Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Háo Sắc

Ông Xã Háo Sắc

Tác giả: An Tĩnh

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134724

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/724 lượt.

ô chủ động kể từ sau khi hai người kết hôn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bọn họ kết hôn cũng đã được ba tháng rồi, trong thời gian này, bọn họ đã tổ chức đám cưới, rồi đi hưởng một chuyến tuần trăng mật.
Ngày ngày trôi qua, anh chỉ cảm thấy mình càng lúc càng giống cô hơn, lệ thuộc vào cô hơn, chính là cái cảm giác không thể sống được nếu thiếu cô, tình cảm đối với cô theo ngày tháng cứ tăng lên, đến mức ngập tràn, cứ cho là lúc vừa kết hôn anh chưa yêu cô, nhưng bây giờ anh có thể khẳng định, anh thật sự yêu cô.
"Không muốn không muốn không muốn..." Cô vội vàng lên tiếng, càng không ngừng lắc đầu, cũng không quan tâm cách một lớp chăn, anh đứng bên ngoài có nhìn thấy hay không.
"Không muốn sao?" Anh lại hỏi.
"Không muốn không muốn, thật sự không muốn!" Cô dùng toàn bộ sức lực hét hói tai, cô sợ mình sẽ nổi điên mà nhảy dựng lên quát anh: "Chẳng phải anh nói sáng nay có hội nghị sao? Sao còn chưa đi, coi chừng bị muộn đấy!"
"Không đâu!" Cho dù anh không đi thì cũng không sao cả, ông chủ đến trễ thì nhân viên cũng chẳng thể nói gì.
"Em thật sự không muốn sao?" Trên gương mặt anh nở ra một nụ cười dịu dàng yếu ớt, nhưng trong miệng lại thốt ra lời nói không đứng đắn.
"Người ta không muốn mà!" Cô không khỏi để lộ ra dáng vẻ làm nũng của bé gái, khuôn mặt đỏ bừng trở nên kiều diễm.
Anh thấp giọng cười, đưa tay mơn trớn mái tóc rối bời bên gò má cô, rồi lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán.
"Được rồi, không trêu em nữa!" Nếu còn tiếp tục trêu chọc cô thì anh cũng sẽ không chịu được mà lại tiếp tục cùng cô triền miên trên giường, buổi họp sáng nay sẽ bị huỷ mất.
Đường Huân lưu luyến buông cô ra, đi đến tủ quần áo lấy áo sơmi mặc vào, áo sơmi trắng tinh che đi thân thể tráng kiện mê người, cũng trong nháy mắt biên anh trở về thành một giám đốc lạnh lùng trong lòng mọi người.
Mất đi một cảnh sắc tuyệt đẹp, Kỷ Trừng Thần lặng lẽ thở dài.
"Tối nay về sẽ cho em nhìn." Anh không cần đoán cũng biết trong đầu cô đang nghĩ gì, bởi vì suy nghĩ của cô vĩnh viễn sẽ phản ánh một cách chân thật nhất ở trên khuôn mặt ngây thơ kia, so với những khuôn mặt giả dối mà anh từng gặp ở trên thương trường, khuôn mặt này của cô lại khiến tim anh đập nhanh không ngừng.
Cô hít sâu một hơi, sao anh biết được cô đang nghĩ gì?
"Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sẽ không kìm chế được." Bàn tay to che đi đôi mắt cô, Đường Huân dịu dàng nói, vừa dứt lời, mồi anh đã đặt lên môi cô.
Lúc này, nụ hôn của anh cũng không phải là nhẹ nhàng khẽ chạm, mà là một nụ hôn rất sâu, môi lưỡi giao nhau vô cùng mãnh liệt.
Cho đến khi lồng ngực của cả hai không còn chịu được nữa thì anh mới nhẹ nhàng buông cô ra: "Anh đi đây, trời lạnh lắm, khi nào em ra ngoài nhớ mặc dày một chút, biết chưa?"
"Vâng, tối nay chúng ta ăn lẩu đấy, anh về sớm nhé!" Cô dịu dàng căn dặn, đợi sau khi anh ra khỏi phòng rồi cô mới đỏ mặt ôm gối của anh, thẹn thùng úp mặt vào trong gối.
Không nhịn được sự hấp dẫn của món lẩu, Kỷ Trừng Thần cố gắng chịu lạnh, đi chợ mua nguyên liệu về nấu, túi lớn túi nhỏ khệ nệ xách vào nhà, vừa mở cửa thì thấy phòng vẫn tối thui, chứng tỏ Đường Huân còn chưa về.
"Dạo này đều làm thêm giờ, đúng là bận rộn!" Cô lẩm bẩm, bắt đầu xử lí nguyên liệu, sau đó bê chiếc bàn nhỏ ra phòng khách.
Trong nhà chỉ có cô và Đường Huân, ăn cơm trên bàn lớn sẽ khiến cô cảm thấy rất xa cách, cho nên cô thích cùng anh ngồi xuống sàn, ăn cơm trên bàn nhỏ.
Khi tất cả đều đã chuẩn bị xong, cả người cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cô lập tức lấy quần áo bước vào phòng tắm, muốn tắm rửa cho sạch sẽ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô sáng khoái bước ra phòng khách, ông xã thân yêu của cô vẫn chưa về, cô lại lấy máy sấy sấy khô tóc, sau đó đem cất vào trong tủ, thế nhưng ông xã của cô vẫn chưa trở lại.
Nhìn chằm chằm nồi lẩu trên bàn, cô không khỏi suy nghĩ không biết tối nay Đường Huân có về hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, mắt của cô càng lúc càng nặng trĩu, đợi thêm một lát nữa thì đầu óc cũng càng lúc càng mơ màng, mấy phút sau, cô gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi.
Khi Đường Huân trở về thì đã nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô đang nằm úp sấp trên bàn mà ngủ, trên trán trơn bóng còn dính một mảng rau xà lách. . . một trong các loại rau để ăn lẩu tối nay.
Cô đang đợi anh, ý nghĩ này khiến anh vừa tức giận lại vừa vui vẻ.
Tức giận vì cô ôm bụng đói để chờ anh trở về, vui vẻ là vì cô tôn trọng anh như vậy, nguyện ý chờ anh trở về cùng nhau ăn cơm, hai cảm xúc mâu thuẫn khiến anh chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đắc thê như thử, phu phục hà cầu? (lấy được người vợ như thế thì còn cầu gì hơn? )
“Trừng Thần, đừng ngủ ở chỗ này, sẽ bị cảm lạnh mất!” Gạt đi rau xà lách trên trán cô, Đường Huân nhẹ nhàng thơm một cái, gọi người đẹp đang ngủ của anh tỉnh dậy.
Dụi mắt giống như trẻ con, Kỷ Trừng Thần mở mắt nhìn anh,
khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào.
"Anh đã về rồi!"- vòng tay ôm cổ anh, cả người nhẹ nhõm tựa vào ngực anh, lồng ngực ấm áp lại khiến cô buồn ngủ rồi.
Mặc dù rất muốn để cô tiếp tục ngủ, t