
Tác giả: Tiemanulk
Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015
Lượt xem: 134545
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/545 lượt.
cho vị tiểu thư kia mặc thử, tôi ở lại đi giúp cô ấy chọn một trang sức.” Một vị nhân viên cửa hàng vừa chọn lấy mấy quần áo đưa tới đây.
“Đỗ tiên sinh thật là một ngừơi đàn ông hào phóng, mỗi lần đưa bạn gái đến , cũng mua nhiều quần áo như vậy đưa cho các cô.” Vị này nhân viên cửa hàng nhận lấy quần áo lúc vừa nói.
“Đúng vậy, hiện tại kinh tế kinh tế đình trệ, giống như hắn loại xài tiền ở trên người bạn gái càng ngày càng ít. Bất quá chưa có cô gái nào đối với hắn khách khí , nếu không tiền thưởng của chúng ta sẽ phải thiếu một hơn phân nửa.” Vị kia nhân viên cửa hàng cố ý đè thấp âm lượng, lấy khẩu khí vui vẻ nói.
Vị này nhân viên cửa hàng cười gật đầu phụ họa, nhưng ngay sau đó giọng nói cũng nhốn nháo lên ——
“A, cậu đoán lần này cô gái ấy gặp gỡ bao lâu?”
“Nhìn dáng vẻ của cô ấy và Đỗ tiên sinh hoàn toàn không giống với, mình đoán có thể là. . . . . .”
Đông Ánh Thần không có nghe xong hai nhân viên cửa hàng suy đoán, liền vội xoay người đi trở về phòng thay quần áo.
Trước sau bất quá mười mấy giây thời gian, tâm tình của cô đã từ trên cao rơi xuống đáy cốc, khó chịu được chỉ muốn nhanh chóng cởi hết đống quần áo này, rời khỏi chỗ này.
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới Đỗ Thiên Hải lại có có thể đưa cô đến cửa hàng này mua quần áo? ! Nơi đây là chỗ hắn và tình nhân thường xuyên đến mua.
Hắn nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy chuyện thật không đúng lắm, chẳng lẽ là. . . . . .
“Ánh Thần.” Hắn gọi cô,cô không ngừng.
Xe hắn đậu bên kia đường, hắn cho là cô không nghe thấy giọng của hắn, lại đuổi theo——
“Ánh Thần. . . . . .” Hắn đi theo phía sau cô gọi cô, nhưng mãi không thấy cô quay đầu lại.
Bước nhỏ trở thành bước lớn, đang muốn đuổi theo cô, cô lại đột nhiên dừng bước, xoay người ——
“Đỗ Thiên Hải.” Cô nhìn thẳng mắt của hắn, cũng nhịn không được nữa bụng đầy nghi vấn, không nên tìm hắn lên tiếng hỏi …không thể.
“Làm gì đột nhiên dừng lại?” Hắn đứng mạnh lại, thiếu chút nữa liền đụng vào cô, hơn nữa ánh mắt cô lộ ra nguy hiểm, dường như mang theo một chút oán hận hỏi hắn.
“Tại sao muốn dẫn em tới nơi này mua quần áo?”
“Bởi vì hợp ——”
“Em hỏi anh tại sao chọn cửa hàng này!” Cô không nhịn được hỏi.
“Bởi vì thuận đường a, hơn nữa cách phòng ăn không xa.” Hắn không chút suy nghĩ liền trả lời, chọn cửa hàng này, thuần túy là bởi vì hợp với tuyến đừơng lái xe của hắn.
Bởi vì hắn đối với Đông Ánh Thần không lo lắng, cũng không giấu giếm chuyện ở nơi này với cô, cho nên trực tiếp dùng suy nghĩ Logic của phái nam, với lại cũng thấy nơi đây cách phòng ăn không xa,với lại phong cách nơi đây hoàn toàn phù hợp nhu cầu của hắn.
“Tại sao, có phải đã xảy ra chuyện gì? Hay là đám người phục vụ có chỗ nào để em không hài lòng ?” Đỗ Thiên Hải thấy cô mới vừa trực tiếp từ trong phòng thay quần áo lao ra, phỏng đoán có thể là chủ chủ tiệm phục vụ cô không đồng ý, làm cho cô cảm thấy không vui.
Cô nhìn hắn đáp, hơn nữa vẻ mặt quan tâm ánh mắt của cô, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy nỗi thẫn thờ buồn khổ khó tả. . . . . .
“. . . . . . Không có chuyện gì.” Cô nghĩ đến mình đối với hắn chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, cũng mới nhớ tới mình thật đúng là không có tư cách yêu cầu hắn , hoặc trách cứ hắn không lịch sự. Bởi vì ban đầu là chính cô đã nói, hắn không cần để ý cô vợ này, bọn họ trong lúc đó chẳng qua là giao dịch. . . . . .
Không dám nói ra khỏi miệng,cô cho dù”Có việc” cũng là tự mình tìm , trách được người nào?
Vẻ mặt em hơi lạ nha !Hắn cảm thấy ánh mắt của cô có chút buồn bực, rõ ràng có chuyện.
Hôm sau,Đỗ Thiên Hải múôn đền bù đêm trước lỗ mãng vô ý xé đứt dây chuyền của cô, cho nên đi mua một sợi dây chuyền trân châu giá trị không rẻ trở về đưa cho Đông Ánh Thần,muốn biểu đạt lời xin lỗi, làm cho cô bớt giận, tâm trạng chuyển tốt.
Nhưng cô chẳng qua là hứng thú nhìn thoáng qua trong hộp trang sức, ngay cả đụng cũng không đụng trực tiếp cự tuyệt, nói cô không cần.
Bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu, hắn cũng có chút mất hứng. . . . . .
“Tại sao không lấy? Chẳng lẽ đưa sợi dây chuyền ấy mới so với cái kia sao?” Vì bày ra thành ý, hắn còn đặc biệt chọn lựa một sợi dây cao cấp hơn đưa cho cô, không nghĩ tới cô có phản ứng này.
Đều là dây chuyền trân châu, vì sao cô nhận được cha mẹ đưa thì tươi cười rạng rỡ, nhận được hắn đưa thì mặt không chút thay đổi, thật giống như chỉ cần là hắn đưa đồ là cô không hài lòng.
“Tính toán lại, em tận lực phát giận, chỉ là do em cao hứng.” Hắn phiền lòng đem sợi dây chuyền nhét vào trong tay cô, bất kể cô có muốn nhận hay không nhận, dù sao đồ hắn là đưa ra, muốn ném đi cũng là chuyện của cô.
Cô không chấp nhận hắn nói xin lỗi coi như xong, nhưng đừng mơ tưởng hắn có ăn nói khép nép xin cô tha thứ, đó là chuyện hắn tuyệt đối làm không được!
Chiều nay, hai người vừa cãi vả không vui, cho đến lúc đi ngủ cũng không còn nói chuyện với nhau quá một câu
<