
Tác giả: Cổ Nại
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 1341141
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1141 lượt.
hôn...” Hoắc Thương Châu lập tức thay đổi gương mặt, có chút xấu hổ, lúc làm lễ cưới là anh bị cưỡng ép cho nên không thông báo cho bạn bè, nên cảm thấy có lỗi. “Cái… cái gì? Kết cái gì? Kết hôn?” Bạch Hiên Dật chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng được, anh nghi lỗ tai mình có vấn đề, nhưng nhìn Hoắc Thương Châu rồi nhìn sang Lôi Ảnh, thấy Lôi Ảnh âm thầm gật đầu một cái, như vậy đây đúng là sự thật. Hoắc Thương Châu không nói gì, nhếch môi đi thẳng tới ghế salon ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, lười biếng tựa vào lưng ghế, thổi ra một làn khói… “Chậc chậc chậc! Này Hoắc thiếu gia đã nghĩ thông từ lúc nào thế? Còn nữa, lại dám không cho mình biết” Bạch Hiên Dật không có ý định ngừng lại, anh vỗ tay đi đến ngồi xuống cạnh Hoắc Thương Châu, đoạt lấy điếu thuốc của anh dập tắt. Hoắc Thương Châu nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu. “Cậu biết làm gì, nói một hai câu không rõ ràng được, à mà cậu đổi xì tai từ khi nào thế?” Hoắc Thương Châu nhìn chiếc áo vest trắng trên người Bạch Hiên Dật đùa bỡn. Bạch Hiên Dật lập tức bị Hoắc Thương Châu đánh lạc hướng, anh nhìn lại quần áo của mình “Có vấn đề gì à?” Rất bình thường đấy chứ, thói quen phong cách phóng khoáng với hai màu trắng đen. “Giogio Armani đây sao?” Hoắc Thương Châu biết anh chỉ luôn mặc nhãn hiệu này, hơn nữa rất kén cá chọn canh, đa số đều do mình thiết kế. “Cái này… Lúc đến bệnh viện không cẩn thận bị một cô gái va vào dính bẩn, cho nên cô ấy cầm đi giặt” Bạch Hiên Dật nhún vai, xác thực chiếc áo này là tiện thể mua ở một shop cạnh bệnh viện, bị Hoắc Thương Châu nói như thế, anh càng thấy không vừa mắt chiếc áo này. “A? Từ lúc nào có sở thích này thế? Có phải là để ý người ta rồi không?” Hoắc Thương Châu cũng từng là một người đàn ông phóng túng, thủ đoạn nhỏ này chẳng lẽ lại qua được mắt anh. Bạch Hiên Dật bị bóc mẽ có chút ngượng ngùng, gãi đầu “Không có! Chỉ là cô bé kia rất khác người” Ánh mắt Bạch Hiên Dật có nét trìu mến. Hoắc Thương Châu cười cười, Bạch Hiên Dật… một người mẫu tầm cỡ quốc tế, phụ thân là chủ tịch công ty giải trí Kerry cao cấp nhất nước. Mà anh không thích được người khác tôn trọng vì có người bố như thế, cho nên tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài du học, tự thân vận động tiến vào làng giải trí.
Hoắc Thương Châu cười cười, sau đó nhấp một hớp rượu. Khác biệt! Xem ra Cố Chiêu Ninh là cô gái càng khác biệt hơn? Nghĩ đến Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu lấy lại tinh thần, mấy ngày này không biết cô làm gì, đã lâu chưa gặp, trong lòng Hoắc Thương Châu có chút nhớ nhung.
“Thương Châu! Kết hôn từ bao giờ? Hôm nào dẫn đến cho mình xem mặt” Bạch Hiên Dật tò mò, cầm ly rượu tựa vào ghế salon cợt nhả liếc nhìn Lôi Ảnh đứng một bên lại nhìn Hoắc Thương Châu.
“Chưa được một tháng, hả…? Cậu từ khi nào lại có hứng thú với người phụ nữ của mình vậy?” Hoắc Thương Châu không liếc Hiên Dật, bưng ly rượu lên lắc lắc thứ chất lỏng màu nâu nhạt.
“Người phụ nữ của cậu? Mình không nghe lầm đấy chứ?” Bạch Hiên Dật phun rượu ra ngoài, rút mấy tờ giấy lau miệng nhìn Hoắc Thương Châu không thể tin được. Anh quá tò mò rồi, càng nghe Hoắc Thương Châu nói, anh càng tò mò, rốt cuộc cô gái kia là người như thế nào mà thu phục được lòng của tảng băng Hoắc Thương Châu, trừ Thiên Mộng Tuyết, chưa từng thấy anh ta nhắc đến những từ này.
“Không sai, là người phụ nữ của mình… Được rồi, không nói chuyện này nữa” Hoắc Thương Châu cầm ly rượu cụng một cái vào ly Bạch Hiên Dật, nhìn gương mặt tò mò của anh, Hoắc Thương Châu cũng không muốn phải chia sẻ việc này, bạn tốt nhất cũng không được.
“À, được” Câu lạc bộ, ngẫm lại thì ngày đó chẳng qua là sơ suất, hôm nay chỉ mang áo trả cho anh ta rồi về, chắc không có chuyện gì. Cố Chiêu Ninh lấy áo khoác trải lên cầu là bắt đầu là…
Cô cẩn thận là phẳng, hong một lúc, bắt đầu thay quần áo, buộc tóc thành đuôi ngựa sau gáy, gấp áo khoác của Bạch Hiên Dật vào túi, đi ra khỏi phòng.
Lặng lẽ xuống nhà, không thấy bà nội và vú Vương ở dó, Cố Chiêu Ninh vội nhẹ nhàng chạy ra cửa, từ từ mở rồi khẽ khàng đóng lại. “Hô! Đã xong”, chạy trốn thành công cô làm động tác chiến thắng rồi bước ra ngoài.
Cúp điện thoại, Bạch Hiên Dật nhìn màn hình cười một lúc lâu.
“Xem ra, mùa xuân của cậu đến rồi” Hoắc Thương Châu thấy bộ dạng Bạch Hiên Dật như vậy liền xoa đôi môi, nhìn anh cười một vẻ đang xem kịch vui.
“Làm trò! Haizz! Mình không biết lúc nào thì mới lấy được vợ đây” Bạch Hiên Dật phất tay, tựa vào ghế salon.
“Lần này về bao lâu?” Hoắc Thương Châu vừa nhìn Lôi Ảnh ý bảo anh ngồi xuống, vừa nói với Bạch Hiên Dật.
“Không có kế hoạch… Lần này về muốn nghỉ ngơi mấy ngày, mệt quá” Bạch Hiên Dật nhắm mắt lại.
Thương Châu không nói gì, cười cười…
Khoảng nửa tiếng trôi qua
Cố Chiêu Ninh đến cửa Ngọc Sáng, cô bấm điện thoại “Xin chào, tôi đang đứng trước cửa Ngọc Sáng, phiền anh ra ngoài lấy áo giúp tôi”
Bạch Hiên Dật cúp điện thoại nhìn Hoắc Thương Châu bất đắc dĩ lắc đầu “Mình đi xuống một tí, có thể cô ấy sợ mình là người xấ