XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Tác giả: Thẩm Thương My

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341220

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1220 lượt.

t hầu vào dạ dày, nóng rực làm nội tạng lâm râm đau.
Rất nhiều chi tiết lúc đó giờ nghĩ lại, thật ra là cô đã có dự tính trả thù anh. Dù sao nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô quá hiểu anh, rõ ràng có thể uy hiếp anh. Nhưng năm đó Diệp Cô Dung không phải như thế, như anh đã từng không phải như bây giờ.
Đến cuối cùng thì điều gì khiến cho hai bên thay đổi?
Nhiếp Dịch Phàm lắc bình rượu cười khổ, sự bi ai tràn đầy khóe mắt, bỗng nhiên nhìn thấy trên sàn nhà phòng khách có một tờ giấy trắng, anh đặt bình rượu xuống, đi qua nhặt lên xem.
Là bản thỏa thuận phân chia tài sản do Diệp Cô Dung viết, lời lẽ hoàn toàn là việc công, thái độ rất khách quan lạnh nhạt. Cô đem quyền sử dụng nhà ở chuyển cho anh, điều này nằm trong dự đoán của Nhiếp Dịch Phàm. Cùng với điều đó cũng khiến anh hiểu, là cô muốn đoạn tuyệt hẳn quan hệ với anh.
Anh biết rõ Diệp Cô Dung một khi đã quyết định chuyện gì, sẽ không bao giờ hối hận. Dù cho tương lai không hạnh phúc không vui vẻ, dù cho cuộc sống gian khổ, đụng vào đầu rơi máu chảy mình đầy thương tích cô cũng chỉ yên lặng chịu đựng, tuyệt không kêu ca. Hiện giờ ngay cả nhà ở cô cũng không có, đó là không muốn dính dáng một chút gì tới anh. Nghĩ vậy, Nhiếp Dịch Phàm lại gợn lên sự đau buồn.
Anh chưa từng muốn chia tay Diệp Cô Dung.
Trong lý trí, anh biết rõ không nên dây dưa với Lý Giai, nhưng hành vi lại hoàn toàn không thể khống chế, dường như cơ thể phản bội lại lý trí. Anh đã sắp ba mươi tuổi, chỉ muốn che giấu việc khát vọng thể nghiệm cảm giác với một phụ nữ khác dưới thân mình, khát vọng này rất mãnh liệt, che giấu cũng rất bí mật, bình thường không muốn người nào biết, một ngày nào đó bùng lên thì không thể sửa chữa được, chí ít hiện giờ Nhiếp Dịch Phàm đang buồn rầu khổ não làm sao thu dọn tàn cuộc.
Tối hôm qua mẹ anh gọi điện đến liên tục hỏi về hôn sự, chuyện ầm ĩ lần trước khiến cha anh suýt nữa bị bệnh tim tái phát, sau này tuy rằng hai người đã quay lại, nhưng trong lòng bà vẫn không yên tâm, một lòng chỉ mong mau lấy giấy đăng ký về, Tết âm lịch thì cử hành hôn lễ, bà có thể được ăn kẹo của cháu nội cũng nên.
Cuộc điện thoại đó làm Nhiếp Dịch Phàm ý thức được, sự việc này thật sự là to lớn rồi.
Lúc này tuy nói là tình cảm xảy ra là vấn đề của hai người, nhưng hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, thì chuyện của hai người cũng là vấn đề của hai gia đình. Vả lại, lúc anh còn bé mẹ có yêu cầu với anh rất cao, quản giáo cũng rất nghiêm, đến giờ anh vẫn hơi sợ mẹ; huống chi sức khỏe của bà không được tốt, không thể chịu được đả kích, muốn ôm cháu đích tôn đến muốn điên rồi. Hiện giờ anh lại để xảy ra sự việc như này, mặc dù trong chuyện này cũng có phần của Diệp Cô Dung, nhưng… những phiền não thật sự là không thể nào nói ra, dù sao mẹ cũng là phụ nữ, điểm này, tính cách của bà anh hiểu rất rõ ràng.
Nhớ đến trong điện thoại bà còn căn dặn anh Tết âm lịch nhất định phải đưa Diệp Cô Dung về nhà, một mình Nhiếp Dịch Phàm phải đối đầu với hai người lớn, thật không dám tưởng tượng.
Anh lại một lần nữa cầm bình rượu lên ngả vào sofa uống.
Mọi người đều nói khi tâm trạng không tốt đặc biệt rất dễ say, còn anh càng uống càng tỉnh táo, cho tận đến khi trời mờ sáng anh mới mơ màng ngủ. Tám giờ sáng, vẫn theo thói cũ tỉnh lại đúng giờ, đi làm nhiều năm, đồng hồ sinh học đã sớm luyện thành thói quen, không một chút sai lệch. Trên đời có rất nhiều việc bao gồm cả tình yêu hoặc vui chơi có thể điều chỉnh, duy nhất công việc thì không thể.
Cho nên, bất kể tâm trạng có ra sao, tình trạng thế nào, anh lập tức đi rửa mặt mũi, lái ô tô đi làm. Lúc bước vào cửa lập tức cố gắng điều hòa lại tâm trạng và tinh thần, đi thẳng vào phòng làm việc, mới thở nhẹ ra một hơi. Lý Giai tỏ ra quan tâm mang một tách cà phê vào, mọi oán giận hôm qua cố nuốt vào bụng, liếc mắt đưa tình nhìn anh. Đáng tiếc tình ý của cô ta anh hoàn toàn không ngẩn, chỉ nói cảm ơn, nét mặt vô tình quay lại màn hình đen kịt ngẩn ra.
Lý Giai có mù cũng thấy Nhiếp Dịch Phàm đang khó chịu, trong lòng biết chắc phần lớn là tình cảm với Diệp Cô Dung đã xảy ra vấn đề, nhưng cô ta không tiện hỏi đến, từ đầu tới cuối luôn tỏ phong thái bình tĩnh phóng khoáng, lúc này càng không nên liều lĩnh.
Cô ta trở lại chỗ ngồi của mình, khẽ liếc trộm nhìn Nhiếp Dịch Phàm qua cửa kính, thấy cả buổi sáng anh chỉ loay loay với chiếc điện thoại, cứ do dự cầm lên lại bỏ xuống, càng chắc chắn về suy đoán của mình, trong ngực vô cùng bồn chồn, so với người trong cuộc còn cảm giác kích thích hơn.
Trong công ty có bốn giám đốc bán hàng, chỉ có Nhiếp Dịch Phàm là phù hợp với định nghĩa bạch mã hoàng tử với cô ta, tướng mạo tuấn tú, có công danh, được ông chủ coi trọng, cái không hoàn mỹ chính là đã có bạn gái. Nhưng đối với cô ta thì hoàn toàn không có gì trở ngại cả, cô ta đối với dung mạo của mình vô cùng tự tin, hai mươi ba năm qua chưa từng thất bại, cũng bởi vì khuôn mặt xinh đẹp mà cô ta trưởng thành sớm hơn so với bạn bè. Vì vậy cô cũng luôn bị chướng mắt đối với bạn bè cùng tuổi – phong cách giả tạo, s