
Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341227
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1227 lượt.
hải là bạn gái của anh, mà là bảo mẫu miễn phí thì đúng hơn.
Từ Nhan Cảnh Thần, cô bắt đầu biết quan tâm đến bản thân, đã lâu chưa được hưởng thụ sự quan tâm của người khác. Lần trước bị cảm mạo, Nhiếp Dịch Phàm đang công tác nước ngoài, nửa đêm cô một mình đi tiêm, trở về đối diện với căn nhà lạnh tanh, trong lòng chua xót muốn khóc.
Cô thậm chí còn không được hưởng sự theo đuổi của người khác giới, yêu đương với Nhiếp Dịch Phàm cũng vô cùng nhạt nhẽo, tình yêu cuồng nhiệt chỉ được hai năm, món quà lãng mạn nhất của Nhiếp Dịch Phàm tặng là một lọ nước hoa nhỏ hiệu Chanel, cô cẩn thận cất kỹ, không dám dùng, chỉ đến ngày nào quan trọng mới dùng một ít. Ai ngờ năm rộng tháng dài nó tự bay hơi hết, nhưng cô vẫn còn tiếc cái lọ.
Giờ thì cô biết, trên đời này có rất nhiều thứ bao gồm cả tình cảm cũng có thời hạn nhất định, cần tranh thủ hưởng thụ, ngàn vạn lần đừng để mình bị thiệt thòi. Cô còn trẻ, không cần vì thời gian sau này không xác định được mà tự trói chặt lấy mình, chuyện tương lai thật không ai biết trước được, chỉ cần có lòng tin, mọi việc nỗ lực, còn lại thì giao hết mọi phiền não cho ông trời.
Nhan Cảnh Thần thấy Diệp Cô Dung hai tay cầm lấy cái bát chẳng nói gì, nhướng mày hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Diệp Cô Dung bỗng nhiên thấy bộ dạng đó của Nhan Cảnh Thần rất tuấn tú, ngũ quan thâm trầm vì thế mà bỗng nhiên sống động, đôi mắt sâu thẳm dường như có sóng điện, cô bật cười, thành thật nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Nhan Cảnh Thần khẽ cười: “Tôi lại phát hiện cô có thêm một đặc điểm.”
Diệp Cô Dung mỉm cười: “Là gì vậy?”
Nhan Cảnh Thần trả lời: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo.”
Diệp Cô Dung càng cười lớn.
“Ngồi với một người đàn ông, lại nghĩ đến một người đàn ông khác là hành vi bất lịch sự.”
“Trời đất chứng giám, tôi đang nghĩ đến anh.” Cô nói dối.
“Thật sao?” Nhan Cảnh Thần vui vẻ, nói: “Cảm tạ trời đất, rốt cuộc cô đã quan tâm đến tôi, nói nghe chút nào…”
“À…” Diêp Cô Dung cố ý trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói: “Tôi đang suy nghĩ… anh có thể nhanh chóng ăn cơm xong, rồi ngoan ngoãn đi khỏi đây, không nên chiếm dụng thời gian cuối tuần của tôi, như vậy…”
Cô còn chưa nói xong, Nhan Cảnh Thần đã nhăn mặt cau mày, lên tiếng phê phán cô: “Cô thật không có lương tâm.”
Diệp Cô Dung cười mà không nói gì.
Nhan Cảnh Thần tức giận nói: “Lẽ nào trên đời này chỉ có một Nhiếp Dịch Phàm đáng để cô quan tâm thôi ư?”
Diệp Cô Dung giả vờ giận: “Anh thật làm mất hứng, tự nhiên nhắc tới anh ta làm gì?”
Nhan Cảnh Thần buông đũa xuống, nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi. Giao thông ở đây thật không tưởng tượng nổi đâu.”
Diệp Cô Dung cười gọi phục vụ thanh toán.
Nhan Cảnh Thần đứng lên đi vào toilet, khi quay ra, cô đã cầm chiếc áo khoác gió màu đen của anh đứng chờ ở cửa, anh nhận lấy áo mặc vào, càng toát lên vẻ ngọc thụ lâm phong, dáng người cao lớn mạnh mẽ. Cô liền nói: “Nếu anh đầu đội mũ phớt, quàng khăn trắng, phong thái rất có nhiều nét giống Hứa Văn Cường đấy.”
Nhan Cảnh Thần nhe răng cười: “Hứa Văn Cường, mẹ tôi thích anh ta lắm, xem mãi không chán, thường xuyên lấy ra để xem. Tôi ấn tượng với Thượng Hải là từ bộ phim truyền hình đó.”
Diệp Cô Dung cười: “Anh ta là thần tượng của nhiều người.”
“Bao gồm cả cô phải không?”
“Ừ.”
“Vậy thì xem ra, phụ nữ kén chồng cũng không cầu toàn lắm.”
“Đừng nói đến chuyện chọn vợ kén chồng nữa, mẹ của anh chắc nhớ nhà lắm nhỉ, còn về phần tôi, ha ha, đó là giấc mộng thời niên thiếu, hôm nay đã sớm tỉnh mộng rồi.”
“Trên đời không có người nào là không già đi.”
Diệp Cô Dung không nói gì.
Lúc này taxi tới, họ lên xe ra sân bay, trên đường tiếp tục chủ đề vừa nói. Lúc đến sân bay thì La Kiệt đã chờ khá lâu. Diệp Cô Dung ngồi cùng họ một lúc, đang định chuẩn bị từ biệt thì phía đối diện bỗng xuất hiện một thanh niên mặc âu phục, tay cầm túi văn kiện, từ xa đã tươi cười đi tới trước họ.
Diệp Cô Dung vô thức liếc ra sau nhìn Nhan Cảnh Thần, đối phương đã đi đến trước mặt cô, thái độ quen thân cười nói: “Chị dâu, chị không nhớ em à, em là Nghiêm Thế Thông, Tiểu Nghiêm đây.”
Diệp Cô Dung lập tức nhớ ra, là nhân viên đắc lực của Nhiếp Dịch Phàm, đã từng gặp ở công ty của Nhiếp Dịch Phàm hai lần, người Đông Bắc, mồm mép rất dẻo, nói năng từ trước đến giờ rất khéo, vô cùng thích hợp với công việc tiêu thụ.
Cô còn chưa kịp nói gì, Nghiêm Thế Thông đã đưa mắt nhìn về Nhan Cảnh Thần, lại cười nói: “Đây là bạn của chị à? Chào anh, tôi là Nghiêm Thế Thông.” Nói xong đã đưa tay ra, người ở vị trí tiêu thụ luôn luôn có phong cách điêu luyện và cách nhìn sắc bén, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần bề ngoài của một người là có thể đoán ra thân phận địa vị của người đó.
Nhan Cảnh Thần đành phải đưa tay ra bắt, vừa đánh mắt hỏi Diệp Cô Dung, muốn cô giới thiệu.
Diệp Cô Dung hơi ngại ngùng, cậu ta là cấp dưới của Nhiếp Dịch Phàm, cô đành qua loa nói: “Cậu ta là đồng nghiệp của một người bạn.”
Nhan Cảnh Thần liền nói: “Chào cậu, tôi họ Nhan.”
Nghiêm Thế Thông đúng là n