Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Tác giả: Thẩm Thương My

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341238

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1238 lượt.

TV không có chương trình gì hay, ném điều khiển đi, nói: “Mọi người đều nói, cho dù bị bắt gian tại giường, có bị đánh chết cùng không thừa nhận. Thực ra, phụ nữ đều rất giỏi trong việc lừa mình dối người.”
La Tố Tố không để ý tới cô, tóc tai bù xù đăng ký MSN, lên mạng trò chuyện với bạn trai, đánh lạch cạch một lúc, mới quay đầu lại nói: “Đói bụng quá, cậu đi nấu cơm đi.”
Diệp Cô Dung duỗi người, chậm rãi từ trong ổ chăn ấm áp đứng lên, đến buồng vệ sinh rửa mặt, buộc tóc, đến nhà bếp nhìn một hồi, kêu lên: “Ăn cơm thừa được không?”
La Tố Tố cao giọng: “Tớ chỉ phụ trách việc ăn, còn ăn gì cũng được.”
Diệp Cô Dung liền lấy cơm thừa tối qua cho vào chảo, đập vào hai quả trứng gà rang lên nóng hổi, bưng ra bàn gọi La Tố Tố. La Tố Tố bưng luôn đĩa cơm rang đến trước máy vi tính để ăn, tiếp tục nói bóng gió vấn đề nghi ngờ về Vương Vũ Dương.
Sau khi ăn uống rửa bát xong, La Tố Tố vẫn còn ngồi ôm lấy máy vi tính, mười ngón tay như bay. Diệp Cô Dung không nhịn được nhắc nhở: “Này, bên đó giờ là mấy giờ, cậu không định cho anh ta ngủ à?”
La Tố Tố cười nhạt: “Cậu có vẻ thông cảm với anh ấy quá.”
Diệp Cô Dung cả kinh :”Làm gì có.”
La Tố Tố nổi giận lôi đình: “Nhà người ta chê tớ phiền kìa.”
Diệp Cô Dung lập tức im bặt, chán chường cầm lấy điều khiển từ xa tiếp tục chuyển kênh.
Ngoài cửa sổ, gió rét đậm thổi qua sân thượng, làm chiếc áo ngủ của La Tố Tố bay phấp phới, mặt trời tỏa xuống nhiệt độ ấm áp có hạn, chiếu qua song cửa sổ không làm cho cảm giác ấm áp lên được chút nào.
Diệp Cô Dung chuyển đến một kênh truyền hình hài nổi tiếng, lại một lần nữa quay về ổ chăn ấm, nghe mấy người chủ trì chương trình khua môi múa mép không ngừng, khán giả phía dưới thì cười không ngớt, cô thì căn bản chẳng thấy buồn cười chút nào, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh nghĩ đến thất thần.
Bầu trời trong trẻo quá, các đám mây đều bị cuồng phong cuốn đi hết chỉ còn lại khoảng không, bầu trời trơ trụi không có gì che lấp, thoáng nhìn có chút hoang vu, sắc trời xanh thăm thẳm không hiểu sao thấy lạnh cả người.
Mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh hơn!
Cô ngẩn ngơ nghĩ, vô thức nắm chăn thật chặt.
Thứ hai là ngày bận rộn nhất, theo thường lệ có cuộc họp quản lý, văn bản công ty quy định rõ ràng là họp một giờ đồng hồ, nhưng lúc họp có thể là hai tiếng, hoặc lâu hơn.
Bởi vì cuối năm, các bộ phận đều nộp báo cáo tổng kết, công việc rất rối rắm. Bởi vì Diệp Cô Dung phụ trách bộ phận hành chính, toàn là công việc vụn vặt, luôn phải phối hợp với các bộ phận khác, cũng may hàng ngày cô vẫn làm tổng kết, mấy nhân viên nữ cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, mọi việc còn có thể đâu vào đấy, trái lại hai bộ phận tài vụ và tiêu thụ thì phức tạp hơn nhiều.
Sau khi tan họp, cô đến bộ phận hành chính gọi vài người vào phòng làm việc một lần nữa mở cuộc họp nội bộ. Năm nay công ty tiêu thụ tốt, sang năm sẽ tăng thêm nhân viên, nếu như vậy, chỗ làm việc này chỉ e sẽ càng lúc càng cạnh tranh nhau. Những điều này cô không nói thẳng ra, chỉ đơn giản nhắc lại, cứ thế cho tận đến thời gian ăn cơm trưa.
Cô bỏ kính mắt xuống, day day trán giữa lông mày. Buổi sáng trước khi đi làm cô đã uống một cốc sữa đậu, hiện giờ cũng không cảm thấy đói, cô vùi vào trong ghế, tiện tay lật xem một chồng báo cáo tổng kết cuối năm của mọi người, rồi lại xoay người nhìn điện thoại đến thất thần.
Cô hơi buồn bực, Nhiếp Dịch Phàm làm cách nào để nói chuyện này với bà Nhiếp chứ. Dựa theo tình hình cũ, khẳng định bà Nhiếp sẽ phải gọi điện lại cho cô, an ủi cô, thực ra còn là để biện hộ cho con trai mình. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng từ hôm qua đến giờ bà Nhiếp không hề có chút động tĩnh gì, lẽ nào Nhiếp Dịch Phàm đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, chỉ trích cô hồng hạnh vượt tường? Hẳn là anh không đến mức vô sỉ như thế chứ…
Cô còn đang tinh thần bấn loạn, ngay cả ở cửa có người đứng mà cũng không phát hiện ra.
Hứa Trần mặc âu phục thẫm màu, trong tay cầm hai tập văn kiện, mặt nhăn nhó nhìn cô nửa ngày, thấy mí mắt cô không hề động đậy, liền ho một tiếng.
Diệp Cô Dung giật mình, ngồi thẳng lên, chưa kịp nói gì ông ta đã dành nói trước: “Diệp Cô Dung, cô mất hồn mất vía gì vậy hả? Tôi đã nói với cô rồi, tôi luôn công tư phân minh, cô đừng nghĩ ở đây đục nước béo cò…”
Diệp Cô Dung cắt ngang lời ông ta: “Giờ đang là giờ cơm trưa, sếp à.”
Ông ta ngạc nhiên: “Cô đang giảm béo à?”
Diệp Cô Dung đứng lên: “Tôi chuẩn bị đi ăn đây.”
Ông ta hỏi: “Cô định đi ăn gì?”
Diệp Cô Dung tức giận: “Gì cũng được.”
“Mua giúp tôi một phần.”
“Được thôi, tiền đâu?”
“Không phải chứ?”
“Tôi luôn công tư phân minh.”
Hứa Trần lườm cô, sờ sờ túi tiền nói: “Ví để ở phòng làm việc, tôi đi lấy.”
Diệp Cô Dung liền ra ngoài chờ ông ta.
Một lúc sau, ông ta hai tay trống trơn đi ra: “Đi thôi, tôi mời.”
Diệp Cô Dung cười gượng: “Thật lạ quá! Ngày hôm nay có cơn gió lạ sao?”
Hứa Trần bước ra khỏi cửa, dõng dạc nói: “Tôi luôn đồng cảm với nhân viên.”
Diệp Cô Dung lười tranh luận với ông