
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341240
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1240 lượt.
ta, hai người cùng nhau chờ thang máy. Hứa Trần cao 1m73, cô đi giày cao gót gần như cao hơn ông ta. Mỗi khi hai người cũng nhau ra ngoài làm việc, ông ta thường phàn nàn là cô quá cao, 1m68.
Hứa Trần nghiêng đầu liếc cô một cái, hỏi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi chín hay ba mươi?”
Diệp Cô Dung chán nản: “Hai mươi bảy, Hứa tiên sinh. Nếu ông không phải là sếp của tôi, tôi đã liều mạng với ông rồi.”
Hứa Trần cười to, lại hỏi: “Chắc sang năm cô kết hôn đúng không?”
Diệp Cô Dung không khách sáo nói: “Sao hôm nay ông lại nhiều chuyện thế nhỉ?”
“Tôi luôn luôn quan tâm đến cuộc sống của nhân viên mình. Gần đây cô xảy ra chuyện gì à?”
“Tôi có đi muộn về sớm không?”
“Không.”
“Tôi có sai sót lớn trong công việc không?”
“Cô mà cứ tiếp tục có tâm trạng này, rất có khả năng…” Hứa Trần nhìn thẳng vào mặt cô, “Diệp Cô Dung, cô không phiền nếu tôi nói thẳng chứ.”
“Cảm ơn, tôi không muốn trở thành nhân vật tai tiếng trong phòng làm việc.” Diệp Cô Dung nhanh chóng trả lời ông ta.
“Đây là kiểu ăn nói với sếp hả!”
Vừa đúng lúc thang máy đến, mấy đồng nghiệp bước ra, nhìn thấy sếp vội chào. Hứa Trần đạo đức giả ần cần thăm hỏi một chút, rồi cùng cô đi thang máy xuống lầu, đi bộ tới nhà hàng đối diện, gọi hai phần ăn, hai lon coke, tiếp tục chủ đề vừa rồi.
“Diệp Cô Dung, rốt cuộc thì cô có chuyện phiền lòng gì?”
Diệp Cô Dung vùi đầu vào ăn.
“Nếu như nói đến chuyện kết hôn, nếu như cho cô nghỉ một tháng, được rồi chứ.”
Diệp Cô Dung nuốt ngụm cơm, nói: “Không thể, chúng tôi chia tay rồi.”
Hứa Trần ngẩn ra, mất một lúc mới nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không hợp thì chia tay thôi.”
“Cái rắm ý. Hai người ở với nhau bao lâu rồi, giờ lại nói không hợp nhau? Hay là cậu ta có người khác?”
Diệp Cô Dung tiếp tục ăn.
Hứa Trần thấy cô không nói lời nào, cho rằng mình đúng, nói tiếp: “Tên Nhiếp Dịch Phàm này đúng là sơ suất quá, sao lại có thể để lộ ra được chứ?”
Diệp Cô Dung tức đến nỗi suýt nghẹn, cầm lấy lon nước uống một hớp to rồi mới trả lời ông ta: “Là tôi có người khác, nên bỏ anh ta.”
Hứa Trần thực sự kinh ngạc: “Cô nói giỡn hả?”
Diệp Cô Dung trừng mắt với ông ta: “Tôi hay nói giỡn lắm hả?”
Hứa Trần không nói gì, cúi đầu ăn hai miếng, lại nói: “Không giống tác phong của cô lắm.”
“Con người có thể thay đổi.”
“Người đàn ông đó là ai?”
“Đây là chuyện tư của người khác, sếp à.”
“Diệp Cô Dung, tôi nói này, cô có biết thời gian này cô thay đổi làm tôi lo lắng cho cô thế nào không?” Hứa Trần nửa thật nửa giả cười nói, “Vóc người tôi không cao, nhưng tốt xấu gì cũng coi là sự nghiệp thành công phải không?”
Diệp Cô Dung không nhịn được bật cười: “Ông đã nghe qua câu tục ngữ này chưa?”
“Câu gì?”
“Thỏ không ăn cỏ gần hang.”
Hứa Trần cũng bật cười lên: “Là cô đang nhắc nhở tôi hả.”
Yên lặng một lúc, ông ta nghiêm mặt nói: “Tôi nói cô nghe này Diệp Cô Dung, hiện giờ tìm một người đàn ông tốt hầu như không có, không phải là anh ta có muốn hay không, mà là anh ta có cơ hội hay không, mê hoặc còn chưa đủ tầm, mọi việc muốn được hay chẳng đặng, giống như kiểu đàn ông như Nhiếp Dịch Phàm, có rất nhiều cô gái đang thèm muốn chằm chằm, cô cũng đã trưởng thành rồi, có một số việc nên học cách nhẫn nại…”
Diệp Cô Dung vội cắt lời ông ta: “Xin lỗi, tôi chưa học được.”
Hứa Trần than một tiếng: “Đời người là một quá trình không ngừng thỏa hiệp, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống.”
Diệp Cô Dung nghe thấy những lời này sao quen tai? Nghĩ ra, thì ra là giống kiểu nói của Nhan Cảnh Thần, liền cười nói: “Trong dục vọng của đàn ông không chỉ có mỗi tình yêu, đúng không?”
Hứa Trần gật đầu tán thành: “Không sai. Đàn ông cho dù sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, trong tiềm thức anh ta vẫn hướng tới sự mạo hiểm kích thích trong tình ái, nhưng thông thường đàn ông không vì thứ tình ái này mà bỏ gia đình.”
Diệp Cô Dung phẫn nộ nói: “Thật là vô sỉ!”
Hứa Trần không cho là vậy: “Kỳ thực phụ nữ cũng như vậy thôi.”
“Xin đừng nói phụ nữ như vậy.”
“Được rồi!” Ông ta lắc đầu cười nói, “Ăn đi, sắp đến giờ làm việc rồi.”
Hai người cơm nước xong quay trở lại công ty để tiếp tục công việc. Hạ Thanh bước vào tìm cô để ký tên, vô cùng ngưỡng mộ nói: “Chị Diệp thật là có mặt mũi, được cùng ăn cơm với sếp.”
Diệp Cô Dung không ngẩng lên, nói: “Lần sau có cơ hội tôi sẽ đưa cô đi theo, đảm bảo cô ăn không nổi.”
Hạ Thanh lè lưỡi, cần tài liệu đi ra ngoài.
Diệp Cô Dung quay lại máy vi tính, tiếp tục tập hợp chỉnh sửa bản tổng kết lần cuối. Gần đến giờ tan tâm thì mẹ gọi điện bảo cô tối nay phải về nhà. Cô thoáng hiểu được. Thì ra bà Nhiếp lại đi tuyến trên. Nhưng lúc này, cô đã hạ quyết tâm, mặc kệ mẹ có nói gì, cô sẽ không quay lại.
Gương vỡ khó lành
Nhưng ngoài dự đoán của Diệp Cô Dung, bà Diệp không khuyên cô quay lại, nhưng cũng không biểu thị ủng hộ cô, chỉ là rất bình tĩnh muốn cô suy xét cho rõ ràng, đừng để sau này lại hối hận. Ông Diệp vẫn rất ch