
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341184
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1184 lượt.
thấy chút phiền…” Cô vừa nói vừa liếc sang Nhan Cảnh Thần.
“Không phiền chút nào.” Nhan Cảnh Thần mỉm cười tiếp lời.
Diệp Cô Dung bất đắc dĩ, sau khi đi ra ngoài liền oán trách Nhan Cảnh Thần: “Tôi không yêu thích nghệ thuật, tôi đối với ca kịch càng dốt đặc cán mai.”
Nhan Cảnh Thần cười: “Từ lúc tôi biết phụ nữ đến nay, tự cho mình là không thích nghệ thuật, cô là người đầu tiên.”
Diệp Cô Dung xấu hổ: “Tôi chỉ là không quen bị coi như đứa trẻ.”
Nhan Cảnh Thần lầm bầm hai tiếng: “Cô thì may mắn rồi, không bị người ta suốt ngày ôm mặt vuốt ve như tôi.”
Diệp Cô Dung bặm môi, dựa lưng vào ghế không nói gì.
Nhan Cảnh Thần nghiêng đầu lại: “Haizz, ca kịch chưa bắt đầu mà cô đã muốn về rồi. Như vậy thì sức quyến rũ của tôi giảm mạnh, các cô gái trong thành phố không ai dám hẹn hò với tôi rồi.”
Diệp Cô Dung bật cười. Dù sao thì đi với anh ta rất vui vẻ, còn dễ chịu hơn so với dì .
Màn ca kịch dài gần ba tiếng đồng hồ, đối với một người không thích nghệ thuật thì quả thực là quá dài. Diệp Cô Dung buồn ngủ, chỉ do hiệu quả âm thanh quá hoàn mỹ cô mới chống chọi cho đến khi kết thúc. Theo dòng người ra ngoài, vừa mới ra cô liền hít một hơi thật sâu cho tinh thần phấn chấn. Nhan Cảnh Thần nhìn cô với ánh mắt chế nhạo.
“Rất dễ nhận thấy, không hay chút nào.” Diệp Cô Dung dõng dạc.
“Hả?” Nhan Cảnh Thần kinh ngạc.
“Anh không thấy là khán giả bàn luận liên tục à, điều đó khẳng định là không hay rồi.” Diệp Cô Dung hướng về đoàn người đang bàn luận xung quanh.
“Họ là đang ca ngợi …” Nhan Cảnh Thần bật cười.
“Thật sao?” Diệp Cô Dung mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Tôi chỉ biết rằng nếu thật sự hay thì sẽ khiến người khác yên lặng không nói gì, chứ không phải cứ bàn luận như kia.”
Nhan Cảnh Thần sửng sốt: “Hình như cũng hơi có lý.”
Diệp Cô Dung cười khẽ.
Nhan Cảnh Thần khởi động xe, yên lặng một lúc, lại hỏi: “Rốt cuộc điều gì đã khiến cô không muốn xem những cái hay trong cuộc sống như vậy?”
“Cái hay trong cuộc sống ư?” Cô khẽ cười, “Ví dụ như?”
“Ví dụ như ca kịch chẳng hạn.”
Diệp Cô Dung vội nói: “Trình độ tôi có hạn, không hiểu những… này…”
Nhan Cảnh Thần không khách sáo cắt lời cô: “Cô là người vô tâm.”
Diệp Cô Dung sửng sốt.
Nhan Cảnh Thần nhìn thẳng vào cô: “Trên mặt cô lộ vẻ oán giận, thần sắc buồn bực, có chuyện gì không vui à?”
Sắc mặt Diệp Cô Dung nóng lên, cười nhạt: “Thì ra anh còn biết xem tướng đấy? Thực sự là học thức uyên bác.”
Nhan Cảnh Thần cài khóa, chuyên tâm lái xe, đợi đến trước cửa nhà mới nói:”Tôi không phải là người hay dò xét chuyện tư người khác, nhưng, nếu như cô muốn tìm người để nói chuyện, tôi có nửa tháng rảnh rỗi.”
Diệp Cô Dung ngồi trên xe liếc nhìn qua, thấy gương mặt của Nhan Cảnh Thần anh tuấn khí khái, đôi mắt trong suốt chân thành. Anh đã đi cùng cô cả đêm, bất kể là ai chịu sự nhờ vả chăm sóc ai, nhưng anh không có nghĩa vụ phải chịu cơn giận không đâu của cô, vì vậy cô cười một cách chân thành: “Cảm ơn.”
Nhan Cảnh Thần nhìn cô chăm chú hai giây, mới nói: “Cô cười nhìn rất xinh, cô nên cười nhiều hơn.”
Diệp Cô Dung bĩu môi, nói ngủ ngon, sau đó mở cửa xe nhảy xuống, đi lên lầu.
Một đêm trằn trọc khó ngủ.
Ngay cả một người mới quen cũng nhìn thấy sự không vui ở cô, chẳng lẽ cô biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?
Vốn cái gọi là đi giải sầu hoàn toàn là một sai lầm! Cô nên thường xuyên ở bên Nhiếp Dịch Phàm một bước cũng không rời, hiện giờ thì hay rồi, càng khiến cho đôi cẩu nam nữ đó có cơ hội. Nghĩ như vậy, trong ngực Diệp Cô Dung như có lửa thiêu, cô đứng lên uống một ngụm nước lạnh nhưng vẫn không bình tĩnh lại được. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi làm lòng người thêm sầu muộn.
Nhớ lại thời gian yên bình trước đây, cô cũng từng oán trách cuộc đời vô vị, không có tình cảm mãnh liệt, thiếu kích thích. Giờ thì hay rồi, cái này thực sự là quá kích thích, khiến cho cuộc sống của cô ngày càng khó khăn, tim đau như bị côn trùng cắn. Vài lần định nói lời chia tay, nhưng khi bình tĩnh lại thì cô không cam lòng, chia tay thật sự là quá lợi cho anh ta rồi.
Tình cờ gặp gỡ nơi xứ người
Ngày hôm sau thức dậy thì đã là buổi trưa. Dì để lại tờ giấy trên nóc tủ lạnh, Diệp Cô Dung xem mà cười khổ, toàn là những lời căn dặn coi cô như đứa trẻ.
Cô lấy bánh mỳ trong tủ lạnh, quay về phòng mở laptop, nhận được hai lá thư của Nhiếp Dịch Phàm, rất dài, toàn là những lời lẽ ra vẻ rất chân thành, thực ra toàn là bào chữa cho mình, còn ngầm nói thường ngày cô lơ là anh ta, mới đẩy anh ta ra bên ngoài… làm cô nổi trận lôi đình xóa thư vào thùng rác.
Tiếp theo lại nhận được hai tin nhắn của La Tố Tố, đều là nói về trang phục và đồ trang sức, cả hai đều là đồ cao cấp để xem xét giá cả rất phải chăng, ha hả, thế giới kinh doanh nói chung là đen tối giống nhau, đâu có chuyện tốt như này. Cuối cùng là chúc cô có một chuyến đi nước ngoài lãng mạn. Diệp Cô Dung lần thứ hai cười khổ, tiện tay nhét miệng bánh cho vào miệng, rồi ra sân thượng đứng