Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Tác giả: Thẩm Thương My

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341210

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1210 lượt.

a số đầu là 139 cô nhớ đúng, ba số đuôi là 808 cũng nhớ, nhưng còn mấy số giữa thì bất luận thế nào cô cũng không nhớ ra nổi.
Lúc này một đồng nghiệp đẩy cửa đi vào, thấy cô cầm điện thoại bàn đờ ra, cười hỏi: “Sao vậy? Hai ngày nay hình như tinh thần em không yên thì phải?”
Diệp Cô Dung xấu hổ đặt điện thoại xuống: “Định gọi một cuộc điện thoại, bỗng nhiên lại quên mất số.”
Đồng nghiệp tưởng là việc công, liền nói: “Sắp hết giờ rồi, ngày mai gọi đi. Nghe nói gần đây mở một nhà hàng mới…”
Diệp Cô Dung vội chuyển trọng tâm câu chuyện: “Chồng chị không có nhà à?”
Đồng nghiệp lập tức oán giận nói: “Đi công tác rồi, mẫu mực đến mức chưa từng nghỉ một ngày nào, thật không biết bận rộn là khổ cực vì ai…”
“Đương nhiên là vì chị rồi…”
“Vì chị?” Đồng nghiệp cười nhạt, “Quỷ mới biết là vì ai, em gái anh ấy tháng trước đến vay tiền…” Cô ấy vừa mở miệng thì giống như vòi nước tuôn ào ào không ngừng.
Diệp Cô Dung không ngờ một câu của mình lại khơi gợi nhiều nỗi bực tức của cô ấy ra như vậy, lúc này chớ có mà lên tiếng, cứ để mặc cô ấy lải nhải tận cho đến khi hết giờ làm, cùng nhau đi ra khỏi cổng công ty, bên tai cô mới được yên tĩnh. Những lời kể thao thao bất tuyệt kia của đồng nghiệp tổng kết khái quát lại là: Ông xã của cô ấy vô cùng hiếu thuận, ý thức trách nhiệm quá nặng, người thân thích thì nhiều.
Tục ngữ có nói mỗi người đều có một quyển kinh để niệm, trong bụng cô đầy nỗi ưu sầu không biết giải sầu bằng cách nào đây.
Đi làm thì buồn bã ỉu xỉu, hết giờ làm lại càng buồn chán, nhất là Diệp Cô Dung không thuộc dạng người phải sầu khổ vì cuộc sống, nhưng giờ tinh thần thì lại trống rỗng. Lúc này, cô vốn nên ngồi trong xe Nhan Cảnh Thần, cùng anh đi ăn cơm hoặc nói chuyện với nhau, chứ không phải giống như cô lúc này đang cô độc đi trên đường.
Khắp đường phố các doanh nghiệp vì sắp tới ngày Quốc Khánh mà ra sức trưng ra đủ loại kiểu dáng quảng cáo khuyến mãi, lúc này cô lại chẳng có tâm trạng gì, chỉ lặng lẽ bước đi.
Cô bởi vì muốn mua điện thoại di động, liền đi loanh quanh vào một số cửa hàng bán điện thoại di động, đi vào cửa hàng thứ ba, cô gái bán hàng nhiệt tình giới thiệu điện thoại di động loại mới của Samsung.
Đang đợi viết hóa đơn thanh toán, chợt thấy Nhiếp Dịch Phàm mặc âu phục đứng ở bậc thang giơ tay hướng về ai đó, đồng hồ trên cổ tay lóe sáng, phong độ lỗi lạc. Một lát sau, một cô gái trẻ cười tươi đi tới, hai người nói gì đó rồi đi ra khỏi cửa. Diệp Cô Dung không biết quan hệ hai người họ như nào, trong lòng ngực lại nảy lên một sự phiền muộn: người đàn ông này trước đây đã từng thuộc về cô, đến cuối cùng lại thuộc về người khác.
Một sự đa cảm khó hiểu bao phủ lấy cô, cho đến khi ra khỏi cửa hàng, đi một đoạn xa rồi vẫn chưa hết.
Lúc đó hoàng hôn dần xuống, vạn ánh sáng phía chân trời tụ lại, làm bầu trời mỹ lệ không gì sánh được. Các tòa nhà dưới bầu trời cao lắc lư, lúc xa lúc gần, trong thành phố tràn ra ánh đèn lung linh quyến rũ, như ánh sáng nguyên thủy cuồn cuộn trong dòng người, cô dường như thấy người thanh niên áo trắng quần tây đen nhiều năm trước, quay lưng lại với trời xanh, nụ cười sôi nổi.
“Diệp Cô Dung!”
Liên tiếp có tiếng còi xe vang lên, cô bỗng nghe có người gọi tên mình, liền đứng lại quay đầu nhìn xung quanh, thấy Nhiếp Dịch Phàm đứng ở bên đường, hai mắt đang mở to nhìn cô, hổn hển tức giận nói: “Trời ạ, anh gọi em bảy tám câu rồi, sao em một phản ứng cũng không có vậy…”
Diệp Cô Dung ngẩn ra, mất một lát mới hỏi: “Có việc gì không?”
Nhiếp Dịch Phàm nghe vậy thì suýt chút nữa bực lên. Anh yên lặng một chút, mới bước đến gần cô, mỗi một bước đi thì lại nhíu mày, dường như rất khó khăn. Diệp Cô Dung chuyển mắt nhìn xuống chân anh, bỗng nhiên hiểu ra, vội bước tới dìu anh: “Chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn à?”
Anh tức giận trừng mắt với cô: “Anh gọi em rất lâu, em chẳng có một phản ứng gì, để lấy sự chú ý của em thật khó…”
Những lời này làm Diệp Cô Dung thêm khổ sở, cô cố gắng chịu đựng, mặt thản nhiên nói: “Xe của anh đâu, em dìu anh lên xe rồi đi.”
“Anh để đồng nghiệp lái đi trước rồi.”
“Vậy em giúp anh bắt taxi.” Diệp Cô Dung buông anh ra.
Nhiếp Dịch Phàm chán nản, khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen, hai hàng lông mày chau lại. Diệp Cô Dung đối với tính cách của anh rõ như lòng bàn tay, lập tức im bặt, cúi xuống không nhìn anh. Hai người cách nhau một cự ly ngắn, anh mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ thường, liền dịu dàng hỏi: “Ăn chưa?”
“Chưa.”
“Chúng ta đi tìm chỗ ăn nhé?”
“Vâng.”
“Hai ngày qua sao em lại tắt máy?”
“Điện thoại di động mất rồi.” Cô hăng hái đưa túi điện thoại mới cho anh xem.
“Sao em lại làm mất điện thoại được chứ?” Nhiếp Dịch Phàm có chút bất ngờ liếc nhìn cô một cái. Hai người chậm rãi đi ra tận đường để bắt xe, Diệp Cô Dung suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Dì đã về chưa?”
“Về rồi.” Nhiệp Dịch Phàm đáp rồi dừng lại một chút, lại hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Nhiếp Dịch Phàm lại liếc nhìn cô một cái,