
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341195
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1195 lượt.
rồi không nói gì nữa. Hai người bắt được xe, lúc lên rồi anh mới nói: “Chuyện lần trước em nói với anh trong điện thoại đó, em đã gặp đối phương để nói chuyện chưa?”
Nhắc tới, Diệp Cô Dung lại phiền lòng, thở dài: “Không, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá…”
Nhiếp Dịch Phàm gật đầu: “Anh nhận ra…”
“Hả?”
“Sắc mặt của em rất kém, hai bầu mắt rất nặng.”
Diệp Cô Dung cảm thấy lúng túng, trong lòng hỗn loạn, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Chân của anh thế nào rồi? vẫn còn đau à?”
Nhiếp Dịch Phàm nói: “Cũng bởi vì đuổi theo em, đi quá nhanh…”
Diệp Cô Dung càng lúng túng, vội hỏi: “Có nặng lắm không? Có cần đi viện kiểm tra một chút không?”. Lời vừa ra khỏi miệng, sao cô nghe lại giống như có chút chế nhạo.
Nhiếp Dịch Phàm thản nhiên đáp: “Không cần.”
Xe taxi đi về hướng đường Từ gia, lúc đang chờ đèn xanh, cô bỗng thoáng nhìn thấy bên đường có một nhà hàng cơm tây, liền thuận miệng đề nghị: “Hay là ăn cơm Tây nhé?”
Nhiếp Dịch Phàm lập tức bảo lái xe tìm chỗ đỗ xe, tài xế bèn lái xe đỗ vào bên đường.
Hai người xuống xe đi vào nhà hàng, ngồi xuống ăn cơm.
Diệp Cô Dung bởi vì ngủ không ngon, giữa trán lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ăn lại rất ngon, cô gọi miếng bít Tết lớn ăn ngon lành. Nếu bếp trưởng mà thấy cô ăn như vậy chắc là tự hào lắm.
Đợi cô ăn sắp xong rồi, Nhiếp Dịch Phàm buông dao nĩa xuống, lấy khăn lau tay, miệng, nói: “Mấy hôm trước anh tìm người điều tra Trần gia một chút rồi…”
Diệp Cô Dung giật mình: “Thật sao?”
Nhiếp Dịch Phàm nhếch khóe miệng: “Biết người biết ta tốt hơn.”
Diệp Cô Dung trợn tròn mắt: “Chi phí rất cao đúng không?”
Nhiếp Dịch Phàm phì cười: “Em không quan tâm kết quả điều tra thế nào à?”
Diệp Cô Dung cười ngượng ngập: “Kết quả thế nào?”
Nhiếp Dịch Phàm nhíu mày trầm ngâm, sau đó chậm rãi lắc đầu nói: “Trên cơ bản không có tin tức gì có giá trị, toàn là tư liệu công khai thôi.”
“Không thể nào?” Diệp Cô Dung vội ghé người tới, không thể tin mà hỏi.
“Dù sao chỉ có vài ngày, em kỳ vọng anh có thể tra ra được gì chứ?” Nhiếp Dịch Phàm uống một ngụm nước uống, nói tiếp: “Tốt nhất là trực tiếp gặp họ ngả bài đi.”
Diệp Cô Dung trầm lặng không nói gì, một lát sau, bỗng nhiên giơ cốc nước trái cây lên, thái độ cực kỳ thành khẩn cảm ơn anh.
Nhiếp Dịch Phàm cười: “Anh chỉ nghĩ chuyện này cũng rất kỳ quặc, cũng không nghĩ là giúp gì được nhiều.”
“Anh tốn kém không ít không phải sao?”
“Anh thuần túy là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi.” Nhiếp Dịch Phàm ngừng lại một chút, mỉm cười nói: “Đương nhiên, nếu như em thật sự cảm thấy áy náy, bữa cơm này là em mời.”
Diệp Cô Dung bất đắc dĩ cười, lần thứ hai nâng chén.
Hai người nói chuyện với nhau xong, tiếp tục ăn cơm, trong bữa cơm lại nói vài câu chuyện thú vị, bầu không khí dần dần sôi nổi hơn. Từ lúc hai người chia tay nhau cho tới nay thì đây là lần đầu tiên trò chuyện với nhau vui vẻ, vì thế lúc Diệp Cô Dung đứng dưới lầu chúc anh ngủ ngon, anh vẫn còn đứng trong khu hoa viên mà bồi hồi chưa đi.
Không biết nhà ai đang mở nhạc, từ cửa sổ vọng ra, tại buổi tối trong khu hoa viên lại nghe vô cùng rõ. Đây là ca khúc nhạc phim, giai điệu động lòng người.
“Lãng mạn bao giờ cũng ngắn ngủi
Không hài lòng nhau bao giờ cũng dài đằng đẵng
Đốt cháy toàn bộ thời thanh xuân mỹ lệ
Đổi lại một người vợ
Đem một người khác đến sưởi ấm trong lòng
Khiến cho những lỗi lầm lần trước
Khát vọng muốn được quay lại…”
Trước đây anh chỉ cho rằng ca khúc này nghe êm tai, chứ chưa từng để ý tới lời nhạc. Lúc này từng câu từng chữ lọt vào tai anh, nghe như thấm vào, trong nháy mắt anh trở nên thất thần, kỳ thật cũng không biết có quay lại được không, trong đầu trống rỗng, sự phiền muộn đa cảm đương nhiên là có, nhưng những điều này tất cả đều là uổng công vô ích, đơn giản không đợi anh phục hồi lại tinh thần, giai điệu đã gần đến vĩ thanh, mới chỉ kịp nghe được câu cuối cùng: rung động đến tâm can là vì vẻ đẹp rất đỗi bình thường.
Anh mới chỉ thất thần một chút, mà một bài hát đã kết thúc.
Cuộc đời cũng gần như vậy, đi qua một ngõ hẻm tối, ngửi được mùi hoa, lúc thức dậy lại chưa từng bận tâm hoa nở bên cửa sổ.
Diệp Cô Dung đổi điện thoại di động, tuy rằng số điện thoại không đổi, nhưng toàn bộ danh bạ bên trong mất hết, hết lần này tới lần khác cô không thể nhớ nổi số điện thoại của Nhan Cảnh Thần, cho dù là có nhớ, cô cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho anh, bởi vì sĩ diện. Về phía Trần Duyệt, từ sau lễ Quốc Khánh cũng chưa hề gặp bóng dáng cậu ta, cô lại chú ý đến những tin tức thời sự, cũng lên mạng tìm, nhưng không hề có kết quả gì, đành phải nhẫn nại chờ đợi.
Tâm sự của cô trùng trùng như vậy, tinh thần đương nhiên là uể oải, trong công việc cũng không chuyên tâm. Trước đây Tống tiểu thư đưa ra kế hoạch cải cách, sự oán giận nổi lên bốn phía, tình huống gay go. Kỳ thực sự thay đổi này trong lòng mọi người ai cũng hiểu, bởi vì chạm đến một số nguyên tắc bí mật của bộ phận nhân sự, vì vậy phản ứng rất lớn. Cô nghiên cứu nhưng ý kiến phàn nàn này một chút, nhắm vào nhữn