Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phải Lấy Người Như Anh

Phải Lấy Người Như Anh

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341125

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1125 lượt.

nhìn theo dáng Thanh, chợt nhận ra rằng gần đây chàng không còn kiên nhẫn với nàng nữa. Nàng mím môi rảo bước tới nắm tay chàng:
- Chờ em!
Ánh mắt của Vân khiến Thanh hơi khựng lại. Chàng thấy sợ cái dữ dội ngấm ngầm trong đôi mắt này. Gần đây nàng có nhiều tâm sự. Chàng biết nàng có nhiều điều không bằng lòng. Tất cả đều vì chàng… Thanh khẽ siết lấy bàn tay lành lạnh của nàng, dắt lên cầu thang phòng ăn trên gác.
Đón Vân là một bàn tiệc đông người. Thức ăn đã được bưng lên, toả khói nghi ngút. Quanh chiếc bàn tròn bà Nhã và ông chồng mới vốn cũng là dân xuất khẩu lao động, bà Hạnh Nhu cùng hai con, tươi cười giả tạo. Và khủng khiếp nhất là hai gương mặt đàn ông quen thuộc đến rợn người đang hướng về phía nàng, Lương Nhữ Tri và Thìn.
Gió từ hồ Tây thổi vào làm Vân rùng mình, nàng thấy bàn tay lạnh cóng. Nàng biết Thìn là bạn hồi học phổ thông của bà Hạnh Nhu, vì chính hắn đã giới thiệu nàng vào làm việc ở công ty áo cưới của bà ta. Và nàng cũng biết bà Nhã và bà Hạnh Nhu chơi rất thân với nhau, thân đến độ nhận nhau làm thông gia từ mươi mười lăm năm trước. Nhưng nàng chưa bao giờ xâu chuỗi lại các mối quan hệ của ba người đó và càng không ngờ đến việc Lương Nhữ Tri cũng có mặt ở đyâ. Lão giám đốc Đài Loan ăn mặc không khác gì một ông già Việt Nam nhàn hạ, nói tiếng Việt như người Việt và cư xử tỉnh bơ như thể lão là một ông bạn vong niên mới về hưu của Thìn.
Bỏ ngoài tai những lời giới thiệu chào hỏi ồn ào, Vân nhìn nhanh về phía Thanh. Chàng chưa gặp Thìn và mới chỉ nhìn thoáng lão Lương, vì không nhận ra hai ông khách quý hoá nên chàng cúi chào rất ngoan ngoãn. Thìn nhìn nàng bằng con mắt toé lửa, có lẽ nếu không có lão già ngồi bên kiềm lại, có lẽ hắn đã lao ra ngắt đầu nàng rời khỏi cổ như con tôm nướng kia rồi. Lương Nhữ Tri thì hoàn toàn lãnh đạm với việc hỏi han xã giao, chừng mực đến ớn lạnh. Nhưng nàng biết, lão đã bị một chút bất ngờ vì nàng xuất hiện.
Mấy năm làm dưới trướng của lão ta, Vân đã rèn luyện tình huống không mong mà gặp người quen nhiều lần. Bằng sự nhạy cảm của mình, nàng hiểu rằng bà Nhã và bà Nhu có thể là đối tượng mới trong những phi vụ làm ăn mờ ám của liên minh ma quỷ Thìn - Lương. Vậy nên nàng vẫn cư xử hết sức bình thường trong một sự cẩn trọng tối đa.
Lễ phép nói lời xin lỗi vì sự chậm trễ và đặt gói quà vào tay bà Nhã, nàng ngồi xuống chiếc ghế trống, giữ lưng thật thẳng để đối phó với những câu hỏi thăm móc máy của bà Hạnh Nhu và Hạnh Phương. Thật vừa vặn đẹp đẽ làm sao khi Thanh thì được xếp ngồi cạnh mẹ và cô ả mặt đẹp, còn nàng kẹp giữa một bên là Lương Nhữ Tri, một bên là thằng giặc nhỏ Bảo Phương.
- Đỡ suy nhược thần kinh chưa cháu? – bà Nhu đon đả.
- Dạ, đã khá hơn nhiều. Đợt đó, cháu về Sapa cắt thuốc, thuốc nam, uống một thang là thấy đỡ đau đầu hẳn.
- Thế bệnh cột sống đĩa đệm?
- Cái đó phải vật lý trị liệu hơi lâu. Giờ vẫn thỉnh thoảng cháu bị đau lại nhưng không đến nỗi phải bỏ dở công việc như trước cô ạ.
- Chị làm ở chỗ mới thế nào? Nghe nói là công ty nước ngoài mà lương rẻ mạt lắm hả?
- Chị thấy lương cũng tương xứng với công việc. Còn em thì sao?
Câu hỏi ngược của Vân làm Hạnh Phương tức tối. Ai chẳng biết là cô ả chỉ sóng tay tiêu tiền của mẹ còn việc ở ảnh viện thì làm bê bết mãi không xong. Bà Nhã thấy cô nàng không trả lời được thì vội vã đỡ lời:
- Cô nghe mẹ cháu bảo cháu chuẩn bị học cao học phải không Phương?
- Dạ vâng ạ - Hạnh Phương vội bám lấy những lời đó như một thí sinh dốt được gà bài - Cháu chuẩn bị thi nên cũng hơi bận.
- Ừ, còn trẻ thì cứ tập trung vào. Vài ba năm nữa, hăm bảy hăm tám, cứng tuổi rồi – bà Nhã liếc về phía Vân một cái – sợ có muốn cũng chẳng còn đủ thời gian mà học… Thanh, con cũng phải phấn đấu đi chứ, đàn ông mà chỉ có bằng kỹ sư, thua cả vợ, thì người ta cười cho!
Vân giấu tiếng cười nhạt, nàng quay sang nói chuyện bóng đá với Bảo Phương. Dù có nghịch ngợm tai quái, thằng bé này vẫn dễ trị hơn đám đàn bà “miệng nam mô” cũng như hai tên đàn ông đê tiện ngồi kia. Câu chuyện được dẫn dắt sang hướng khác, Hạnh Phương lên tiếng nũng nịu:
- Cháu định đi học lái xe. Chú Thìn với bác Lương có biết trung tâm nào dạy tốt không?
- Cái này bác không biết lắm. Già rồi, toàn đi bộ. Chỗ nào xa thì bảo thằng con đưa đi. Xe cộ may ra chỉ có chú Thìn biết.
Dù biết bản lĩnh bịa chuyện của tên già họ Lương, Vân vẫn cảm thấy dựng tóc gáy trước những lời như thật của hắn. Thìn huênh hoang với Phương về chuyện học để thi lấy bằng gì đó còn Lương thì quay sang bà Nhã cười tươi:
- Bên kia chắc Mercedes với BMW nhiều như rươi cô Nhã nhỉ. Chả bù cho bên này, toàn xe Hàn Quốc liên doanh vớ vẩn.
- Ấy, bác nói thế. Xe con trai bác đi bọn em có cố cũng chả mua được.
- Con trai anh Lương mua Lexus từ thời đầu đấy, đến nay cả Hà Nội cũng chỉ có chục chiếc mà toàn biển ngoại giao thôi – Thìn nói oang oang.
Những gương mặt no đủ cười tít mắt vì mùi tiền sộc ra theo mỗi câu nói. Bà Hạnh Nhu nhìn Thìn bằng ánh mắt long lanh ướt rượt, gắp một miếng nạc cua cho hắn:
- Em định mua cho