XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phát Rồ

Phát Rồ

Tác giả: Thả An

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134878

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/878 lượt.

u khó vung tiền, ai nấy đều trở thành người đẹp hết. Thế nhưng, được như Lâm Sóc thực sự là rất hiếm.
Anh ta không để mái, chỉ là mái tóc ngắn đơn giản, toát lên vẻ tự tin rất đặc biệt. Không thế tả hết vẻ đẹp của khuôn mặt ấy, từ đuôi mắt, khóe miệng, chóp mũi, đều không thể chê lấy một thứ gì. Chiếc sơ mi trắng giản dị, chiếc quần tây xám đậm dáng suông, cách ăn mặc của Lâm Sóc và Hạ Thiệu Phong cứ như của hai người đến từ hai lục địa khác nhau vậy. Hướng Phù Sinh thật không hiểu làm thế nào mà họ chơi với nhau được.
Hai tay Lâm Sóc đút trong túi quần, lúc đó mới mở miệng chào hỏi: "Chào cô, đúng là trăm nghe không bằng một thấy." Khóe môi anh ta không hề nhếch lên, nhưng Hướng Phù Sinh lại có cảm giác rằng anh ta đang cười.
"Chào anh." Hướng Phù Sinh vốn đã không vui vẻ gì lắm, liền thuận miệng chào lại.
Hạ Thiệu Phong khoác vai Lâm Sóc, nói tiếp: "Em đừng tưởng bạn anh ít nói, chẳng qua giờ đang lạ lẫm, hễ quen rồi là nói nhiều lắm đấy."
"Đừng có dìm tớ để nâng cậu lên như thế được không?" Lâm Sóc quay sang, giọng nói không thấp cũng chẳng cao, nhưng rất có sức hút.
"Thôi đi mau, về nhanh không cô lại gọi điện khủng bố em bây giờ!" Hướng Phù Sinh kéo Hạ Thiệu Phong ra ngoài.
Lên xe, Hướng Phù Sinh ngồi bên phụ lái, Hạ Thiệu Phong và Lâm Sóc ngồi ghế sau.
"Bạn của anh cũng tới bữa tiệc tối nay à?" Hướng Phù Sinh liếc nhìn Lâm Sóc từ gương chiếu hậu.
"Ừ, anh đã bàn với mẹ rồi. Ở bên Mỹ, Lâm Sóc giúp anh rất nhiều, lần này anh ấy tới Hồng Kông làm ăn dĩ nhiên anh cũng phải giúp anh ấy." Hạ Thiệu Phong vừa nói vừa lục túi đồ ở ghế sau của Hướng Phù Sinh: "Eo, vừa tốt nghiệp cấp ba xong mà đã bắt đầu mua giày cao gót rồi cơ đấy?"
"Anh đúng là rỗi hơi đi soi em, về nhà anh mở phòng quần áo cô em gái mười sáu tuổi của anh xem đã, rồi lại tới nói chuyện với em tiếp." Hướng Phù Sinh gác khuỷu tay lên cửa kính xe, thấy hối hận vì lỡ miệng hỏi, vô tình khởi động luôn cái loa phát thanh trong người Thiệu Phong.
"Nghe nói em học Kinh Tế ở Cảng Đại. Thành tích học tập của em ổn như thế sao không xin sang Mỹ học?"
"Anh cùng biểt tính bố mẹ em rồi đây. Ở kí túc xá còn không cho phép huống gì đi Mỹ?"
Bị hỏi nhiều, Hướng Phù Sinh đâm bực. Hạ Thiệu Phong vẫn cứ bô lô ba la suốt mà chẳng để ý gì. Nếu bố cô thật muốn gả cô cho Hạ Thiệu Phong, cô nhất định sẽ tìm một hòn đá mà đập đầu cho xong.
Lên Bàn Sơn, đi thẳng tới ngôi biệt thự trên đỉnh núi, từ sân bay cho tới đó cũng mất rất nhiều thời gian. Xuống xe vào trong nhà, Hướng Phù Sinh rất quen thuộc đường đi lối lại. Mẹ của Hạ Thiệu Phong và mẹ cô là bạn tốt, tuổi tác tương đương, vì mẹ Thiệu Phong kết hôn sớm hơn nên Thiệu Phong mới lớn hơn Phù Sinh sáu tuổi, em gái Hạ Thiệu Hinh cũng chỉ bé hơn Phù Sinh hai tuổi. Nhà họ Hạ và nhà họ Hướng đều làm kinh doanh rất lớn, quan hệ khăng khít, cho nên Hạ Thiệu Phong và Hướng Phù Sinh cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau.
Người giúp việc vừa tới mang hành lý đi, bà Dương Uyển Đình, mẹ Thiệu Phong đã từ cầu thang đi xuống. Tuổi ngoại tứ tuần, nhưng nhờ biết chăm sóc lại thêm thân hình duyên dáng, biết cách ăn mặc, phong thái nổi bật nên khó mà đoán được tuổi thật của bà. Hơn mười năm trước, ông Hạ qua đời, một mình bà lèo lái cả tập đoàn Thiên Ngu từ đó tới nay, cũng phải thừa nhận rằng, bà là con người bản lĩnh, gan dạ sáng suốt.
Chào hỏi xong, Dương Uyển Đình sai người làm đưa Hướng Phù Sinh lên gác, trên tầng thợ cắt tóc, thợ trang điểm đều đã chờ sẵn. Hạ Thiệu Phong đoán không sai, mẹ anh việc gì cũng nghĩ rất chu đáo. Đợi Hướng Phù Sinh sửa soạn xong xuôi cũng vừa tới giờ đến bữa tiệc.
Hướng Phù Sinh mặc chiếc váy dài cổ chữ V màu ngà, viền cổ trân châu, suối tóc dài đen nhánh vắt sang vai trái, trông vừa sang trọng vừa trẻ trung. Hạ Thiệu Phong trông thấy cô từ trên cầu thang chầm chậm bước xuống, ngây cả người. Con nhóc này trổ mã từ lúc nào mà xinh đẹp đến thế? Hướng Phù Sinh đụng phải ánh mắt của Lâm Sóc, nhưng chỉ một thoáng, cô đã bị Hạ Thiệu Hinh làm cho phân tán.
"Oa, chị Phù Sinh hôm nay đẹp thế!" Hạ Thiệu Hinh đẩy Phù Sinh về phía anh trai mình, cười hi hi nói: "Hai người đúng là siêu đẹp đôi."
Phù Sinh loạng choạng ngã, Hạ Thiệu Phong bèn đỡ lấy, hơi nhăn mày: "Nhóc con, làm việc chẳng bao giờ chịu cân nhắc gì cả." Hạ Thiệu Hinh lè lưỡi, trốn ngay sau lưng Lâm Sóc.
Thiệu Hinh thật đúng là phiên bản ưu việt của anh trai, khả năng ồn ào chừng như vượt quá sức chịu đựng của Hướng Phù Sinh. Nhưng khổ nỗi con bé lại rất quý Hướng Phù Sinh, suốt ngày cứ dính lấy cô.
Cả đoạn đường ầm ĩ, cuối cùng cũng tới được nơi diễn ra bữa tiệc, một biệt thự đứng tên Hạ Thiệu Phong. Phù Sinh và Thiệu Phong sóng vai vào trước, phía sau là Thiệu Hinh, Lâm Sóc đảm đương vai trò bạn nhảy của cô bé.
Vừa bước vào sảnh, mọi người từ bốn phía đã xúm lại, cuối cùng chủ nhân bữa tiệc cũng đã tới.
"Tớ vẫn đang không hiểu sao Crystal luôn đúng giờ hôm nay mãi chưa đến, hóa ra là nóng lòng tới gặp Thiệu Phong trước."
"Này, có gì lạ đâu, phụ huynh hai nhà