Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phát Rồ

Phát Rồ

Tác giả: Thả An

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134934

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/934 lượt.

hông chịu thua hỏi vặn lại: "Tôi thì... có thể không cần, nhưng anh... anh nhịn nổi không?"
Ngón tay cô như tích điện, khiến hắn sững lại, phục bên tai cô. Bỗng hắn cười lớn, lồng ngực bởi tiếng cười mà rung lên: "Phù Sinh ơi là Phù Sinh, anh dạy ra một học trò giỏi như thế này lúc nào mà không hay?"
Chưa đợi cô trả lời, hắn tóm lấy eo cô, khẽ tiến lên, khiến câu nói trong miệng cô đứt đoạn. Hắn lấy nụ hôn chặn lại những tiếng rên rỉ của cô, yên lặng cảm nhận được từng tấc nhỏ trong cô, cô cũng vậy...
Họ hoàn toàn hòa làm một. Cảm giác hưng phấn khơi gợi những khát khao ở tận cùng bên trong con người ta. Khát khao được sưởi ấm, được nương tựa, được yêu thương, được trói buộc... Càng lại gần, hắn lại càng không muốn rời xa...
Trong khoảnh khắc tất cả mọi dồn nén trong hắn bung ra ngoài, Phù Sinh cũng cảm nhận thấy sự nóng bỏng mang theo những nồng nàn sâu thẳm đó. Cô mệt nhoài buông thõng cánh tay, lưu luyến nhìn ngắm gương mặt hắn.






Hai gò má cô vẫn ửng hồng, nhưng giọng nói đã trở nên nguội lạnh: "Lâm Sóc, anh phải vĩnh viễn ghi nhớ vết thương mà tôi phải chịu, mỗi chút, mỗi chút một, anh đều không được phép quên." Bởi vì, tôi sẽ dần dần từng chút, bắt anh trả lại.
"Anh nhớ.” Hắn xoa nhẹ gò má cô, hôn nhẹ lên trán cô. "Luôn luôn ghi nhớ."
Thêm vài lần quấn quít, hai người mới chìm vào giấc ngủ, có điều mỗi người mang một tâm sự riêng. Chợp mắt được hai, ba tiếng, trời vừa hửng sáng, Lâm Sóc đột nhiên tỉnh giấc. Hướng Phù Sinh vẫn đang say ngủ, vẫn chiếc chăn bị đá đến chẳng ra hình thù, vẫn cái tư thế cuộn tròn như đứa trẻ. Hắn nằm yên đó, chống cằm, chốc chốc lại đưa tay vuốt suối tóc đen dài thẳng mượt của cô. Hắn ngắm nghía rất lâu mới chịu ngồi dậy.
Hắn không vào rửa mặt ngay mà đi ra ban công, châm một điếu thuốc.
Vầng thái dương nhô lên từ mặt biển, phía chân trời một đường thẳng tắp, ửng lên sắc đỏ au, những con sóng từ phía xa thong dong đuổi nhau vào bờ rồi chợt tan biến, những cơn gió biển ào ạt, khiến người ta cảm thấy se lạnh.
Cô xô hắn ra, lạnh lùng liếc một cái. "Bị hun mùi khói thuốc rồi, mau mau đi đánh răng, hôi quá!"
Hắn bất lực lắc lắc đầu, đáp một tiếng "Được", rồi ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh. Hướng Phù Sinh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, cho tới khi bóng dáng ấy khuất hẳn sau cánh cửa mới đi vào phòng.
Cô bước vào phòng để quần áo, cởi tấm chăn ra, lấy bộ đồ ngủ mặc lên người. Bỗng nhìn thấy bản thân mình trong gương, cô khựng lại. Khắp cơ thể đầy những vết tích. Nhắm mắt lại, cảnh điên đảo đêm qua hiện ra, mỗi một dấu vết trên da dường như vẫn còn bỏng rát. Nhưng mở mắt, con ngươi của cô chỉ còn sự lãnh đạm. Quay người lại, ngón tay cô lần nữa chạm vào hình xăm đó.
"Mặc quần áo vào đi, lạnh đấy.” Hắn bước vào phòng từ lúc nào, choàng bộ đồ ngủ lên người cô, che khuất vết xăm. Cô ngước mắt, thấy hắn đã thay quần áo.
\'\'Chuyện kết hôn, anh định dàn xếp với báo giới thế nào?" Cô cất tiếng hỏi.
"Anh là người bị bỏ rơi, em có gì phải lo chứ?" Lâm Sóc thay bộ đồ ra ngoài xong, liền quay lại ôm lấy Hướng Phù Sinh, hai tay vòng qua eo. Hắn nhìn cô trong gương: "Chút nữa anh sẽ lên máy bay về Hồng Kông. Em có thể ở lại đây chơi vài hôm rồi về cũng được."
Hướng Phù Sinh hơi kinh ngạc. Hắn liền cười nói: "Nhiều nhất ba ngày thôi, nhé? Đừng bắt anh phải tốn người tốn của đi tìm em lần nữa, biết chưa?"
Hắn hôn lên trán cô, không đợi nghe trả lời, trở ra thu dọn đồ đạc đi ngay.
Hướng Phù Sinh cứ đứng trước gương chau mày. Hắn làm vậy là có ý gì? Là dụ ngọt lôi kéo, hay là lui trước tiến sau? Muốn thăm dò ý định của cô, hay hắn đã cảm thấy điều gì rồi?
Cô rốt cuộc có nên trở về, và về lúc nào thì hợp lý?
Con ngươi Hướng Phù Sinh như bị che phủ bởi một tảng mây mù.
…..O…..
Tại Hồng Kông.
Các bài báo liên quan tới hôn lễ thế kỷ giữa Hướng Phù Sinh và Lâm Sóc, các tạp chí đã đành, đến các trang báo mạng cũng chốc chốc lại xuất hiện những tin tức kiểu như: "Hôn lễ thế kỷ trở thành trò cười thế kỷ", "Vì sao cô dâu bỏ trốn?"... Hàng trăm tiêu đề khác nhau, tất cả cùng đặt ra một vấn đề khiến toàn bộ sự kiện càng trở nên ly kì phức tạp.
Lâm Sóc trở về Hồng Kông, sân bay có hàng tá ký giả đứng chờ, hắn phải dùng chiêu "kim thiền thoát xác" lặng lẽ chuồn đi mới thoát được thân. Sau đó trụ sở công ty cũng liên tiếp bị "thất thủ". Dưới sự công kích ác liệt như vậy, ai ai cũng nghĩ Lâm Sóc không chịu được sẽ phải lên tiếng. Nhưng hắn không hề, không một lời giải thích, phân trần, không cung cấp cho giới truyền thông kể cả một lời qua loa mơ hồ.
Hắn càng như vậy, đám săn tin càng sục sôi. Lâm Sóc đã kín miệng như bưng, bọn họ liền nghĩ tới người thứ hai trong cuộc, Hướng Phù Sinh. Thế là những ngày còn lại ở Casablanca của Hướng Phù Sinh chẳng còn thú vị chút nào. Cô đi tới đâu cũng có trung bình hai phóng viên nhảy ra giúp cô phá hỏng hứng thú. Hướng Phù Sinh không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải nguyên do Lâm Sóc thoải mái cho phép cô ở lại.
Vì thế cuối cùn